Chú ba Thôi cau mày, rõ ràng chịu từ bỏ ý định. Thôi Phượng Sơn thấy liền lên tiếng:
“Chú ba, phòng khám của cô tiếng . Cô là chủ, y thuật cũng giỏi, bỏ vị trí ông chủ, chạy tới y quán nhà thuê ?”
Chú ba phản bác ngay, chỉ thong thả khi Phượng Sơn dứt lời:
“Phượng Sơn, chuyện đơn giản như cháu nghĩ . Cháu học giỏi y thuật, nhưng kinh nghiệm xã hội còn kém lắm.”
“Chú ba cháu đây lăn lộn bao năm , cháu tưởng từng gặp chuyện gì ? Cây lặng mà gió chẳng ngừng. Phòng khám của cô càng phát triển, thì càng dễ dòm ngó. Cô đơn độc, cháu nghĩ cô chống đỡ nổi ?”
Ông dừng một chút, hạ giọng: “Chỗ là đường Sơn Hà, những kẻ dễ chơi .”
Thôi Phượng Sơn gì, chỉ im lặng .
Chú ba tiếp lời: “Nếu cô về với , nhà họ Thôi chống lưng, thì chẳng còn lo gì. Chỉ cần an tâm khám bệnh, chuyện khác lo.”
“Đây là chuyện đôi bên cùng lợi. Mình , cô chỗ dựa. Còn về lương bổng, chú để cô thiệt. Một tháng ít nhất hai trăm đồng, mỗi tuần nghỉ một ngày, bệnh viện lớn còn chắc điều kiện như .”
Thôi Phượng Sơn ngẫm nghĩ một lúc, nhẹ giọng : “Chú ba, giờ mà kết luận thì vẫn còn sớm. Chú từng câu ‘họa nấp phúc, phúc nấp họa’ ? Chuyện , nhất tạm thời đừng ngoài.”
Chú ba Thôi cháu trai, chậm rãi gật đầu: “Tất nhiên chú bừa. Vẫn về bàn với nhà .”
“Có lẽ cháu thấy chú ba m.á.u lạnh, tính toán. thực trong lòng chú chỉ một chuyện— giữ y quán nhà , truyền qua đời sang đời khác. Không cần phát triển gì ghê gớm, chỉ cần để thất truyền là đủ .”
Nghe , Thôi Phượng Sơn khẽ, đáp. Một lát , mới nhẹ giọng: “Chú ba, cháu hiểu chú lo y quán nối nghiệp. theo cháu, vẫn nên để ý đến các ứng viên khác thì hơn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/than-y-tro-ve-thap-nien-80/chuong-118.html.]
Hai đồng quan điểm, nên dứt khoát bàn thêm. Dọc đường về, họ chỉ im lặng hàng cây bạch quả đang độ rợp mát.
Chừng gần năm giờ chiều, phòng khám gần như vắng bệnh nhân. Phương Viễn bơm nước từ giếng, đổ nồi sắc thuốc. lúc , Hàn Trầm dắt xe máy về đến sân.
La Thường bước phòng phụ, thấy Hàn Trầm , cũng để tâm lắm. Hai bắt đầu đốt lửa, sắc thuốc. Mọi việc đều quen tay, phối hợp ăn ý. Khi thuốc bắt đầu sôi, Phương Viễn nhận trách nhiệm trông chừng, La Thường về phòng khám nghỉ một lát.
Bề ngoài khám bệnh tưởng đơn giản, nhưng thực tốn sức. Mỗi bệnh nhân là một bài toán lục phủ ngũ tạng, chẩn đoán trong vài phút, kê đơn, phản hồi rõ ràng. Có thể , chẳng khác gì phá án— mệt đầu.
La Thường dựa ghế, nhắm mắt nghỉ tạm. Cô ngủ thật, chỉ để cơ thể thả lỏng. Chỉ cần động tĩnh, cô sẽ tỉnh ngay.
Chừng hơn mười phút , tiếng bước chân vang lên từ cửa chính. Không chỉ một , mà là mấy cùng lúc.
La Thường mở mắt, chỉnh quần áo đầu tóc, thẳng dậy. Vài bước . Người đầu cô nhận ngay—Viên Trình, bệnh nhân cũ. Sau lưng là một cặp vợ chồng trẻ và cô con gái nhỏ.
Cô mời họ , rót nước hỏi: “Anh Viên, hôm nay đưa ai đến khám ?”
Viên Trình kéo cặp vợ chồng , giới thiệu: “Đây là Giang, đồng nghiệp ở học viện mỹ thuật, chị dâu , còn đây là cháu gái Manh Manh.”
La Thường khẽ gật đầu, ánh mắt dừng cô bé. Ngay khi bước , cô nhận vấn đề.
Bé gái thở nặng, cố hít thở bằng mũi nhưng nổi, đành thở miệng. La Thường rõ, nếu để lâu, tướng mạo trẻ con sẽ đổi do thở miệng kéo dài.
“Ừm, thấy . Là viêm mũi đúng ?” – cô hỏi hiệu đặt bé đối diện.
Bé Manh Manh trông thật dễ thương. Mắt to tròn như hai hạt nho, tóc mềm, buộc hai b.í.m nhỏ, một là xoa đầu ngay.
“ ,” đáp, “con bé thở khó, bệnh viện hoài. Có lúc đỡ, lúc tái phát. Rửa mũi, xịt mũi đủ kiểu, nhưng khỏi hẳn.”
La Thường quan sát tướng mạo Manh Manh kỹ hơn. Bé gầy, da nhợt, ánh mắt thiếu thần. Khả năng cao là biếng ăn, sức đề kháng yếu, dẫn đến viêm mũi mãn.