Thần Y Trở Về Thập Niên 80 - Chương 124

Cập nhật lúc: 2025-08-04 05:03:36
Lượt xem: 101

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Một bác sĩ đang thu dọn những tờ giấy và cây bút rơi vương vãi khắp nơi. Mấy học viên trong phòng khám cũng đang lúi húi dọn dẹp những thứ vứt tán loạn sàn.

Ở góc phòng phía đông nam, Tào Trị Bình lặng lẽ ghế, sắc mặt u ám, hàm răng nghiến chặt đến mức gân xanh nổi lên hai bên thái dương. Ánh mắt ông lạnh băng, sắc như dao, cứ như g.i.ế.c .

Người thanh niên thấy vẻ mặt đó, dám gần, chỉ dám lặng lẽ kể những gì chứng kiến bên phòng khám La Thường với mấy bác sĩ còn .

Trước đây, họ tự tin. Ai cũng nghĩ chỉ cần đấu vài trận là sẽ khiến La Thường mất uy tín, cuốn gói rời . sự thật thì ngược . Sau nhiều cạnh tranh, La Thường những thua, mà còn nhanh chóng nổi tiếng. Giờ đây, dân quanh khu đều kéo đến chỗ cô để khám bệnh, gần như còn ai nhớ tới phòng khám Tào Ký nữa.

Sự đổi đang dần trở thành một thói quen — một khi hình thành, thì sẽ khó để đổi. Nếu sớm cắt đứt, tương lai bệnh nhân quanh đây chắc chắn sẽ chỉ chọn La Thường mà thôi.

Một bác sĩ im lặng một lúc, sang hỏi Tào Trị Bình:

“Giờ chúng ? Lúc cố tình dẫn bệnh nhân nặng tới cho cô , tưởng sẽ rối loạn, ai ngờ càng khiến cô nổi tiếng hơn. Kế hoạch sai .”

Tào Trị Bình nhả khói thuốc, mắt rời khỏi sàn nhà:

“Vậy nghĩ nên gì?”

“Giờ chỉ còn cách… dứt điểm tận gốc.”

---

Đêm hôm đó, trời nhiều mây, ánh trăng che khuất, chỉ còn vài bóng đèn đường le lói hắt xuống mặt đất. Khoảng mười hai rưỡi khuya, trong phòng phía đông của dãy nhà , Hàn Trầm đang ngủ thì đánh thức bởi một loạt âm thanh lạ.

Dạo gần đây, thường xuyên qua đêm ở đây, nhưng ngủ ở nhà mà chọn căn phòng cách phòng khám một hành lang ngắn.

Nghe thấy tiếng động, Hàn Trầm bật dậy, mặc áo ba lỗ, quần đùi, quàng tạm chiếc khăn lên cổ với lấy đôi găng tay trắng bàn. Sau đó, xỏ dép, nhẹ nhàng bước tới cửa sổ.

Âm thanh càng lúc càng rõ. Có vài đang lén lút di chuyển bên ngoài — ở cửa sổ phòng , mà là bên phòng khám của La Thường.

Rõ ràng, bọn họ theo dõi từ nên mới thể tìm trúng mục tiêu như .

Hàn Trầm vội ngoài. Anh kiên nhẫn quan sát và lắng . Vài phút , một tiếng “rầm” vang lên — cửa kính đập vỡ!

Anh khẽ nheo mắt. Như là đúng như đoán — kẻ cố tình phá hoại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/than-y-tro-ve-thap-nien-80/chuong-124.html.]

vẫn động đậy, nửa tựa bên khung cửa sổ, đợi xem La Thường chuẩn sẵn “quà đáp lễ” cho bọn họ .

Tiếp xúc với La Thường nhiều, Hàn Trầm hiểu, cô là kiểu khác biệt giữa công việc và cuộc sống. Khi khoác lên áo blouse, cô điềm tĩnh, chuyên nghiệp, khiến bệnh an tâm tuyệt đối. khi rời khỏi phòng khám, cô là một cô gái lanh lợi, thậm chí tinh ranh.

, Hàn Trầm ngạc nhiên nếu La Thường tiên liệu chuyện .

Lại một tiếng “rầm” nữa. Lần là tiếng gậy gỗ đập bể tấm kính thứ hai.

“Vào! Có gì giá trị thì lấy. Lấy thì phá. Đổ nước thuốc cũng , đái lên cũng ! Nhanh!”

Tiếng của đám vang lên trong đêm. Hai con phố đối diện đều tối om, chỉ một vài căn nhà sáng đèn khi tiếng động lớn. chẳng bao lâu , một trong hai căn liền tắt đèn ngay — chủ nhà hẳn là chuyện và rước họa .

Thực , Hàn Trầm xông từ lâu. vẫn kiên nhẫn chờ. Nếu La Thường bẫy, phá hỏng kế hoạch của cô. Còn nếu , thì lúc đó tay cũng muộn.

Vài phút , cuối cùng cũng thấy thứ đợi bấy lâu — tiếng rên rỉ.

Lúc đầu chỉ một , đó lan cả đám. Bọn họ bắt đầu la oai oái, âm thanh đầy đau đớn.

“Sột soạt... ngứa c.h.ế.t mất... tay đỏ như lửa ?!”

cũng ngứa! Chuyện quái gì thế ? Hay là chỗ yểm bùa?”

Bọn chúng cào cấu , như thể hàng trăm cây kim chích da.

Đến lúc đó, Hàn Trầm mới đẩy cửa bước . Tay cầm theo cây gậy gỗ, găng tay trắng đeo sẵn. Anh thẳng đến cửa phòng khám phía tây, dùng chiếc chìa khóa La Thường đưa cho từ để mở khóa.

Ba tên trộm bên trong đang loay hoay trong bóng tối, ngờ xuất hiện. Một đứa hoảng sợ lùi , tưởng cũng là “đồng nghiệp” trộm nửa đêm:

“Này... là ai?”

Hàn Trầm trả lời. Anh lấy từ thắt lưng một đôi còng 8 — loại cảnh sát chuyên dụng — bước nhanh tới định khống chế chúng.

“… Anh là cảnh sát?” Một tên hoảng hốt.

.” Hàn Trầm nhếch môi, ánh mắt lạnh lùng. “Mấy tự tiện đột nhập, phá hoại tài sản. Nếu đưa các về đồn, thì thật uổng công đợi suốt cả đêm.”

Bọn họ càng ngứa ngáy, càng đau nhức. Da nổi mẩn đỏ, râm ran như châm chích. Cơn hoảng loạn khiến chân tay luống cuống, mất sức phản kháng.

Loading...