Dì Vương thở dài, định rời . Trước khi , bà vẫn quên với La Thường:
“Tiểu Tiêu tính cách cũng , chẳng năng gì khó , chẳng qua chỉ suy nghĩ của cháu thôi. Không thành thì thôi, cả.”
La Thường vẫn giữ phép lịch sự, tiễn dì Vương đến tận cửa, đó phòng khám, khẽ xoa trán một cái. Thực , việc từ chối khác như thế , bản cô cũng cảm thấy khó xử.
Mọi hết , ông cụ Hàn thở dài một tiếng. Ông từng trẻ, nên hiểu phần nào suy nghĩ của La Thường. Một cô gái như cô, tự lập, kiếm tiền bằng chính năng lực của , dựa dẫm ai cả, xinh , vóc dáng —nếu chỉ vì “phù hợp” mà vội vã chọn một để kết hôn thì chẳng là lãng phí thanh xuân ?
ông cũng tuổi, tiện khuyên răn gì nhiều, chỉ một câu:
“Cháu cũng đừng để tâm chuyện quá. Từ từ cũng sẽ gặp thích hợp thôi.”
Nói , ông dậy chuẩn về, còn dặn thêm:
“À, mấy hôm nữa bà nội của Hàn Trầm xong chương trình hợp xướng sẽ thời gian nghỉ ngơi ở nhà. Lúc đó cháu giúp bà điều dưỡng một chút nhé.”
La Thường bật , cô cảm thấy ông cụ Hàn là một tinh tế. Suy nghĩ của cô, dì Vương và mấy hiểu, nhưng ông cụ hiểu rõ. Có lẽ thời trẻ, ông và vợ cũng từng những câu chuyện riêng đáng nhớ. Người từng trải luôn cái khác.
Cô gật đầu đồng ý. Lúc hơn sáu giờ chiều, La Thường tranh thủ dọn dẹp phòng khám một chút. Khi ngoài thì bắt gặp Hàn Trầm và Phương Viễn đang trong phòng đông.
Không cần đoán cũng , chuyện cô xem mắt chắc chắn cả hai đều . Nhất là Phương Viễn, còn cố tình về, chắc chắn là hóng chuyện. La Thường hừ nhẹ một tiếng, thèm để ý tới , cứ thế ngoài, đạp xe rời .
Phương Viễn cạnh cửa sổ theo bóng cô xa dần, :
“Ôi chao \~ Giận kìa, thèm liếc lấy một cái!”
Hàn Trầm liếc mắt :
“Lắm chuyện. Vui đến thế cơ ?”
Phương Viễn chẳng hề để tâm, xuống, tiện tay nhấc cặp tạ tay Hàn Trầm dùng ở góc tường lên thử, cảm thấy nặng liền đặt xuống. Sau đó tới gần, hỏi nhỏ:
“Nói thật , ghét gì bác sĩ La đúng ? Có nghĩ đến chuyện tiến xa ?”
Hàn Trầm trả lời ngay. Phương Viễn nhếch môi :
“ chỉ chuyện với mỗi đấy. Anh thử nghĩ xem, mấy y tá trưởng, bác sĩ nữ ở bệnh viện bình thường còn tranh theo đuổi. Chỉ cần chậm một bước là khác cướp mất ngay.”
“Anh còn mong bác sĩ La chủ động? Đang mơ giữa ban ngày .”
Nói một dài, cuối cùng Hàn Trầm mới chậm rãi đáp:
“Chuyện thể vội. Nếu giờ mà thành, nhỡ cô ở mở phòng khám nữa thì ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/than-y-tro-ve-thap-nien-80/chuong-139.html.]
“Cứ để đấy, sẽ suy nghĩ thêm.”
Nói xong, dậy rời .
Phương Viễn ở phía gọi với theo:
“Nói nhé, mối ! Bà chủ nhà vốn thích mấy chuyện kiểu , thái độ cô là . Tự nghĩ cách , giúp nữa !”
---
Hôm , như thường lệ, La Thường đến phòng khám việc. Bận rộn đến tận trưa, thì Khương Xán đến tìm cô, đặc biệt mời cô tới nhà ăn tối 5 giờ rưỡi đến 6 giờ.
Anh nhiệt tình, còn nếu hôm nay cô đến, thì hôm khác sẽ đích nấu ăn, mời cô riêng một bữa. Thấy nhiệt tình như , La Thường cũng vui vẻ nhận lời.
Cô nghĩ trong lòng, đợi đến ngày cưới chính thức sẽ chuẩn một phong bao lì xì gửi tặng để thể hiện chút lòng thành. Dù cô cũng sẽ mở phòng khám lâu dài ở khu , giữ mối quan hệ với hàng xóm láng giềng vẫn là điều nên .
Đến giờ hẹn, La Thường khám xong bệnh nhân cuối cùng, dọn dẹp phòng khám theo em gái Khương Xán đến nhà .
Gia đình Khương Xán ba em, sắp cưới là cả. La Thường đến nơi thấy trong sân nhà họ bày bốn bàn tiệc lớn, mỗi bàn đều vài phụ giúp. Có mặc tạp dề, chắc là mới sơ chế, nấu nướng, rửa bát.
Danh tiếng của La Thường trong khu vực ngày càng , nên khi cô đến, hầu hết đều lên chào hỏi nhiệt tình. Ba Khương Xán cũng đón, dẫn cô đến ở bàn dành cho các cô bác lớn tuổi, sắp xếp cho cô cạnh Khương Xán.
Lúc , Phương Viễn từ trong bếp bưng một khay thức ăn, khay bốn đĩa giống . Anh lượt đặt lên từng bàn, đó đặc biệt lấy một đĩa trái cây bày biện mắt đặt mặt La Thường.
Thấy hành động , trêu:
“Ô kìa, Viễn Tử chiều từ bao giờ thế?”
Phương Viễn thản nhiên đáp:
“Tất nhiên , đây là bà chủ của , còn là ân nhân nữa. còn mong cô tăng lương, thưởng thêm, chăm sóc thì ?”
Mọi ồ lên, La Thường cũng bật thoải mái.
Món ăn nhanh chóng bày , bắt đầu dùng bữa.
Thời buổi ai cũng sống tằn tiện, bình thường chẳng mấy khi ăn thịt, trừ mấy dịp lễ tết. Ngay cả La Thường cũng ngoại lệ.
Tuy ai cũng thiếu thốn, nhưng bữa cơm vẫn văn minh. Không cảnh chen lấn tranh lấy thức ăn, ăn uống , vui vẻ.
Trên bàn một loại rượu trái cây màu đỏ, ngọt và thơm mùi hoa quả, La Thường uống thử thấy ngon nên cũng vui vẻ cùng cạn hai ly.
Không khí bàn ăn rôm rả, liên tục trò chuyện với cô, còn gắp đồ ăn cho cô. La Thường khiêm tốn từ chối, chuyện, bao lâu hòa nhập với .
Khi gần xong bữa, La Thường buông đũa sớm hơn . Mẹ Khương Xán thấy thì nhẹ nhàng khuyên nhủ thêm vài câu, cô no nên bà cũng ép nữa.