Giờ tan tầm ở khu nhà máy xi măng, xung quanh là đàn ông trong độ tuổi từ hai mươi đến năm mươi, , khí khá hỗn loạn. Với một cô gái như La Thường xuất hiện ở nơi thời điểm , đúng là chút nguy hiểm.
Hàn Trầm tiện thẳng . Anh sợ sẽ khiến cô cảm thấy đang dạy đời kiểm soát, nên chỉ im lặng bên cạnh.
Không lâu , cổng nhà máy xi măng hiện mắt. lúc công nhân tan ca, dòng như thủy triều đổ ngoài khiến đoạn đường nhanh chóng tắc nghẽn.
“Chờ lát nữa tiếp cũng .” La Thường nhảy xuống xe , định đợi dòng bớt đông mới tiếp tục.
Lúc , cô dường như hiểu vì Hàn Trầm chủ động cùng . Có lẽ vì nơi phức tạp, còn cô thì khái niệm gì về tình hình khu vực .
Vậy nên… nãy giờ cô nghĩ nhiều ? Có thể Hàn Trầm hề ý gì đặc biệt với cô cả, chỉ đơn thuần là một đàn ông trong ngành an ninh, tính cách chính trực, thấy cô một đến nơi nguy hiểm nên mới cùng.
Nghĩ đến đây, cô cũng bình tĩnh , thậm chí còn tự thấy buồn vì suy nghĩ lung tung của .
Để xua cảm giác ngượng ngùng, La Thường chủ động bắt chuyện:
“Anh Hàn, quen thuộc với tình hình an ninh ở các khu trong thành phố Thanh Châu ?”
“Không hẳn là quen thuộc, nhưng cơ bản thì nắm .” Hàn Trầm quan sát tình hình mặt, đợi đường bớt đông mới cùng La Thường rẽ trái.
Người mà La Thường tìm là Giang Thiếu Vũ – ở trong một khu tập thể công nhân ở con đường . Cô đoán giờ Giang Thiếu Vũ chắc cũng về, nên dẫn Hàn Trầm tiến về phía đó.
Đi nửa đường, hai trông thấy vài đàn ông đang tụ tập bên đường đánh bài và hút thuốc. Trời nóng, hai cởi trần, trong đó một lớn tuổi bụng phệ, da bóng nhẫy.
La Thường thường gặp mấy cảnh thế khi qua, nhưng cô thể ngơ, vì Giang Thiếu Vũ đang vây ở đó. Cậu mặc một bộ đồ công nhân màu xanh bạc màu, loang lổ bụi xi măng, cổ vắt khăn lau.
Cậu định rời , nhưng hai gã đàn ông túm lấy , còn cợt cho , thậm chí còn đưa tay sờ mặt . Gương mặt Giang Thiếu Vũ đỏ bừng vì tức, nhưng hình gầy yếu thể chống mấy gã đô con.
La Thường mà sôi máu. Không ngờ Giang Thiếu Vũ quấy rối ở ngay gần nơi ở, còn giữa ban ngày ban mặt như .
Dù những khác trực tiếp động tay động chân, nhưng cổ vũ và hò hét. Gã đàn ông cởi trần thậm chí còn nhân lúc hỗn loạn sờ cả m.ô.n.g Giang Thiếu Vũ.
La Thường siết chặt tay, n.g.ự.c phập phồng vì tức giận.
Chuyện thế , cho dù báo cảnh sát thì cũng chẳng đổi gì. Vì Giang Thiếu Vũ là đàn ông, mà đàn ông quấy rối… ai thực sự quan tâm chứ?
Giang Thiếu Vũ vùng vẫy dữ dội, cuối cùng tức đến mức cúi đầu cắn mạnh tay một trong bọn họ. Mấy tên đó chọc điên, định xông đánh một trận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/than-y-tro-ve-thap-nien-80/chuong-142.html.]
lúc , một đàn ông cao lớn từ cửa hàng t.h.u.ố.c lá bên đường bước , thấy cảnh tượng mắt thì lập tức nhíu mày. Hắn sải bước gần, chẳng thèm khách sáo, túm cổ hai gã đàn ông kéo khỏi Giang Thiếu Vũ như kéo hai con gà.
“Lũ khốn nạn! Nhà con cháu mà dám chuyện như với một đứa nhỏ? Cút hết !”
Mấy gã lôi , định bật , nhưng khi thấy rõ mặt đến, liền cứng họng. Gã đàn ông cởi trần vẫn chịu bỏ cuộc, hậm hực :
“Giang Thiếu Vũ liên quan gì đến ? Việc gì xen ?”
Người đàn ông lập tức sang, giận dữ:
“Thứ mặt dày! Ông cũng cháu mà còn hổ? Đặt cái tay dơ bẩn lên ? Biến ! Lần còn để thấy, gặp nào đánh đó.”
Vừa vung tay tát mấy phát thật mạnh mặt gã già . Tiếng tát giòn tan, cũng thấy đau.
Mấy tên dễ chọc, cuối cùng cũng dám loạn nữa, tức tối rút lui.
Hàn Trầm gì, nhưng ánh mắt sắc lạnh, âm thầm ghi nhớ từng khuôn mặt.
Giang Thiếu Vũ rốt cuộc cũng thả . Người đàn ông liếc hình gầy gò của , rít một thuốc mới nghiêm giọng:
“Tiểu Vũ, trai, yếu đuối, trong nhà chẳng ai bảo vệ, khác nhắm cũng chẳng lạ. Hôm nay may mắn thoát , nhưng ngày mai, ngày thì ?”
“Làm bốc vác lương tệ, nhưng kế lâu dài. Ở đây hợp với , nên nghĩ cách đổi việc .”
Giang Thiếu Vũ cúi đầu, gương mặt còn hết căng thẳng và bối rối.
La Thường vốn định chờ cho chuyện hơn mới chuyện, nhưng giờ đàn ông nhắc đến chuyện công việc, cô thể chần chừ thêm.
Cô bước đến gần, gọi:
“Tiểu Giang, còn nhớ ? Bác sĩ phòng khám ở đường Sơn Hà .”
Người đàn ông ngạc nhiên cô, tự hỏi một cô gái xinh như quen Giang Thiếu Vũ.
Giang Thiếu Vũ ngước lên, ánh mắt mơ hồ vì còn định thần . khi trông thấy La Thường, lập tức nhận , nét mặt thoáng chút lúng túng và bối rối.
Người đàn ông hỏi: “Tiểu Vũ, cô là ai?”
La Thường chủ động mỉm , tự giới thiệu:
“Chào , là La Thường, mở phòng khám ở đường Sơn Hà. Mấy hôm tuyển , Tiểu Giang từng đến phỏng vấn. Lúc đó điều kiện của phù hợp, nên nhận. Hôm nay đến là để... chuyện thêm một chút.”