Hàn Trầm đáp, tiện tay ném cho Phương Viễn một bao thuốc mới mua, rời .
La Đằng từ phòng khám , đạp xe chạy lòng vòng quanh khu vực, nhưng thấy La Thường . Không còn cách nào, đành xe về nhà.
Khi La Thường về đến nơi, gần tám giờ tối.
“Sao giờ mới về?” Mẹ La đưa cho cô đôi dép, tiện tay nhận lấy túi xách cô mang theo.
“À, con việc chút, ăn với một .”
“Ai ?” Giọng La vẫn bình thản.
“Một bệnh nhân cũ. Con nhờ giúp việc gì đó, nên rủ ăn để cảm ơn.” La Thường bước nhà, tiên là uống một ngụm nước, vẻ mặt phần mệt mỏi và thờ ơ.
La Đằng bên cạnh, do dự một lúc mới hỏi: “Người đó là vẽ chân dung cho em ?”
La Thường bất ngờ, ngẩng đầu liếc trai một cái, gật cũng lắc, xem như ngầm thừa nhận.
La Đằng thở dài: “Người đó là Viên Trình đúng ? Anh định tiến xa hơn với em ?”
“Sao thế? Anh ai ? Đừng đoán mò, Viên Trình gì cả.”
Thấy La Thường giống đang giấu gì, La Đằng mới chịu thẳng: “Anh ý Viên Trình . Anh cũng nhờ giới thiệu lớp học , nên lẽ cảm ơn. đây là chuyện của em, thật thì yên tâm.”
Dù trình độ học vấn cao, bình thường cũng ít , nhưng La Đằng là kém suy nghĩ.
“Nói thật cái gì?” La Thường ngạc nhiên, hiểu chuyện chỉ là một bức tranh mà khiến trai phản ứng lớn như .
“Viên Trình nghệ thuật, sống khá phóng khoáng, tư tưởng cũng giống bình thường.”
Dù khá nhẹ nhàng, nhưng La Thường lập tức hiểu đang ám chỉ gì — rằng Viên Trình lối sống quá thoáng, và thể nghiêm túc trong chuyện tình cảm.
Cô bật : “Anh nghĩ xa quá đó. Mới ăn một bữa cơm mà tưởng tượng đủ thứ. Nếu mai mốt gặp ai, chắc mới chào hỏi tính luôn đặt tên cho con!”
La Đằng suýt đánh lạc hướng, nhưng vẫn nghiêm túc vấn đề chính: “Nói chuyện em kìa, đừng lảng tránh!”
“Anh Viên Trình ở bên Học viện Mỹ thuật nhiều cô gái thích lắm, còn ghen tuông đánh vì ...”
Nghe đến đây, La Thường vội giơ tay cắt ngang: “Đủ , đủ trai, đừng nữa. Bọn em thật sự gì.”
Nói xong cô về phòng nghỉ ngơi. Nhìn cánh cửa phòng khép , La Đằng gãi đầu hỏi : “Con lo quá ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/than-y-tro-ve-thap-nien-80/chuong-169.html.]
Mẹ La gật gù: “Không , nhắc nhở là đúng. Em con thể nghĩ gì, nhưng đàn ông thì ai . Mẹ còn mấy học mỹ thuật vẽ cả mẫu khỏa nữa , nếu thật sự định quen với Tiểu Thường, là đầu tiên phản đối.”
Tư tưởng của La bảo thủ, trùng hợp khá giống với suy nghĩ của La Đằng.
---
Chớp mắt đến ngày cuối kỳ nghỉ Quốc khánh. Nhân lúc tiệm thuốc vẫn còn mở, Phương Viễn tranh thủ lấy thêm một đợt dược liệu.
Tầm hai giờ chiều, Phương Viễn về. Trong phòng khám chỉ còn Giang Thiếu Hoa ở phụ giúp.
La Thường đang định gọi bệnh nhân tiếp theo thì bước . Cô cứ tưởng là Phương Viễn, nhưng ngẩng lên mới nhận .
“Cậu là cháu họ của ông chủ Thôi đúng ? Hình như từng đến đây thì ?” – La Thường nhận , là Thôi Phượng Sơn – cháu đời của nhà họ Thôi.
Cô rõ trình độ chuyên môn của , nhưng ấn tượng ban đầu tệ.
“ , cùng chú ba . Thấm thoắt gần tháng . Phòng khám nhà đổi gì, mà chỗ cô thì phát triển nhanh thật.”
“Cả ông già Tào Trị Bình cũng đấu cô, ghê thật!”
La Thường mỉm : “Phòng khám nhỏ, nên dễ xoay chuyển, thể so với nhà .”
Thực cô cũng tò mò, đến đây gì.
Thôi Phượng Sơn khá thẳng thắn, tự mở lời: “Bác sĩ La, chú ba còn mời cô về ở chỗ chúng . Giờ mà nhắc chuyện đó thì chắc là hoang tưởng.”
Cậu than vãn vài câu, La Thường bật : “Không , mỗi một cách nhận. Người quản lý thì từ góc khác thôi.”
“ mà... đến đây hôm nay là chuyện gì?”
“À, hỏi ý kiến cô về một bệnh nhân. Tình trạng rắc rối, nên thảo luận thêm.”
Thôi Phượng Sơn chuẩn , còn mang theo hồ sơ bệnh án đến để cùng trao đổi.
La Thường nhận lấy hồ sơ, đang chuẩn xem thì từ ngoài một thanh niên lao , hành động hỗn loạn như phát điên.
Điều kỳ lạ là chạy , bắt đầu cởi đồ.
Áo cởi tung, giờ còn định tháo thắt lưng.
“Đại Lượng! Đừng cởi nữa, mau mặc quần áo !” – một đàn ông lớn tuổi hơn chạy theo, cuống cuồng hét lên.
Nhìn vẻ mặt lo lắng tột độ của ông , ai cũng hiểu bệnh nhân vấn đề. Nếu thật sự cởi hết mặt , chắc chắn sẽ khiến La Thường hoảng sợ hoặc cảm thấy phản cảm – điều đó dễ hiểu.