Người khách sáo nhận lấy tiền, chạy vội mua đồ ăn.
Một lúc , xách theo vài chai nước ngọt và bánh mì trở .
Tối hôm đó, La Thường và của cô đều ở phòng bệnh trông chừng, Tiểu Tạ nửa đêm thật sự chịu nổi, La Thường ép ngủ. Chờ nghỉ ngơi một chút cũng kể vụ án mà bọn họ giải quyết trong mấy ngày nay.
Lúc Mẹ La mới , con rể tương lai của bà dẫn đội bắt giữ hơn bốn mươi , trong đó còn ba tên tội phạm truy nã quốc!
Lo lắng thì vẫn lo lắng, nhưng bà là trưởng thành trong thời kỳ cách mạng, tưởng tượng về những việc Hàn Trầm , trong lòng bà vô thức cảm thấy tự hào.
Tiếc là thời điểm hiện tại thích hợp. Nếu như đặt trong trường hợp Quách Nghị thương, bà nhất định thư cho chị gái và em gái của kể về con rể, hai chị em của bà chắc chắn cũng sẽ trả lời khen ngợi một phen.
Bây giờ thì tiện , gì cũng nhịn...
Tiểu Tạ ngủ một giấc, tỉnh dậy trời sáng, vội vàng nhảy khỏi tấm nệm trải sàn, dụi dụi mắt.
“Trời ơi, lão Quách, tỉnh ?” Cậu dậy, thấy Quách Nghị mở mắt .
Quách Nghị cau mày, hừ một tiếng: "Đã tỉnh một tiếng . Yên tâm, c.h.ế.t ."
“Nói cái gì c.h.ế.t với chết? Đứa nhỏ , đừng bậy.” Mẹ La từ phòng ăn lấy cháo trở về, thấy Quách Nghị từ chết, lập tức vui.
Trái cũng là bà mê tin, chỉ là mấy lời như .
La Thường ở bên cạnh, với Tiểu Tạ: "Bây giờ hồi phục khá , bắt mạch cho , nếu gì bất thường thì vài ngày nữa sẽ xuất viện."
Tinh thần của Quách Nghị tỉnh táo, lập tức hỏi: "Vậy nên trở về đội ?"
Tiểu Tạ vội ngăn cản: "Sao về , dưỡng sức một thời gian chứ?"
Tiểu Tạ nghĩ thầm, mà dưỡng sức? Mọi đều việc riêng, , ai ở nhà dưỡng sức với .
La Thường thấu tâm tư của , : "Dù xuất viện, cũng ở bên cạnh, phòng trường hợp biến chứng. Sau khi xuất viện, em theo chị về phòng khám , cần suốt, mệt thì một lúc, bình thường thể , miễn là ở bên cạnh."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/than-y-tro-ve-thap-nien-80/chuong-259.html.]
Quách Nghị: . . .
Mẹ La : "Như , bác sĩ là con ở bên cạnh, chúng cũng yên tâm."
Hai đang chuyện thì Lương Kiều xách một giỏ hoa đến. La Thường thấy lạ bèn hỏi: "Sao ở đây?"
Lương Kiều tiên phòng bệnh một cái, đó kéo La Thường hành lang, đến nơi yên tĩnh thì nhỏ giọng : "Lần tìm , là tính toán thời gian xuất phát ? Sau đó liên lạc với đội xe, bọn họ cũng đồng ý. một tài xế lệnh, tự ý xuất phát sớm, xảy tai nạn ở khu vực Tam Đạo Câu của thành phố chúng ."
Tam Đạo Câu? Nghĩa là tài xế gặp tai nạn ở chính nơi Hàn Trầm và đồng đội đang nhiệm vụ? La Thường bình tĩnh hỏi: "Tài xế đó giờ thế nào ?"
"Ông đánh, thương nặng, bụng cũng đ.â.m một nhát dao, chữa bệnh tốn một khoản tiền lớn. Công ty vận tải cũng cách nào chi trả cho ông , Thường theo chủ nghĩa tinh thần nhân đạo, sẽ hỗ trợ một chút, nhưng ghế phụ, già hơn, chết. Bị kẻ cướp dùng d.a.o đ.â.m chết, chuyện thể gì ."
“Cậu , đội xe chúng tổng cộng năm chiếc xe, những chiếc xe xuất phát đến muộn hơn một tiếng đồng hồ, lúc bọn họ đến nơi, bộ khu vực đều là máu, đường còn nhiều cảnh sát, mấy tài xế khi đó đều sợ hãi. Thường bảo, thật sự lợi hại, nếu lúc đó tìm , thiệt hại của chuyến chắc chắn nhỏ."
Lương Kiều vô cùng hiểu, mặc dù cảnh sát nhanh chóng mặt tại hiện trường, nhưng nếu tất cả xe của bọn họ đều gặp bọn cướp, thì lượng tài xế c.h.ế.t và thương sẽ nhiều hơn, hàng hóa xe tải cũng sẽ thiệt hại lớn.
Quan trọng nhất là điềm báo . Những kinh doanh chú ý đến những điều .
Bây giờ bọn họ hóa dữ thành lành, Lương Kiều đương nhiên vui mừng, còn với La Thường: "Anh Thường bảo nhắn với , sắp xếp thời gian đến gặp . Cậu xem tiện ?"
Điều khiến cho Lương Kiều ngạc nhiên là, La Thường thậm chí suy nghĩ, lập tức từ chối: "Chuyện gặp cần thiết, chúng hợp tác hạn, nếu việc gì khác, cần lãng phí thời gian ở đây."
La Thường thể đoán từ lời của Lương Kiều họ Thường gia thế tầm thường. Người đến gặp cô, chẳng qua là thấy giá trị của cô, tạo mối quan hệ với cô. Nhỡ may chuyện gì, thể nhờ cậy cô.
Những như bọn họ, chuyện bản giải quyết thường là chuyện lớn. La Thường cũng thể , cô thần tiên.
Nghĩ đến đây, cô với Lương Kiều: "Chúng hợp tác thêm vài nữa, về trừ những chuyện liên quan đến tính mạng, những chuyện khác sẽ dễ dàng tính toán, chủ yếu là ít can thiệp nhân quả của khác."
Tuy Lương Kiều chút ngạc nhiên, nhưng cô cũng ép buộc La Thường, khi xong liền đồng ý: "Được , hiểu ý . Cậu yên tâm bác sĩ, quản nhiều chuyện đúng ?"
"Chuyện sẽ báo với , yên tâm, cũng là độ lượng, sẽ vì gặp mà oán hận trong lòng.”
La Thường : “Cái , từ ảnh thấy . Không thì lúc đồng ý hợp tác.”
Lương Kiều thăm Quách Nghị liền , cô , bên Đội xử lý tình huống khẩn cấp cũng một đến để thế Tiểu Tạ.