La Thường theo, trở về phòng bệnh. Kết quả là khi cô , cô thấy hai chị em Thường Thu Phương đều đang cô, ánh mắt còn đầy vẻ kinh ngạc và tự hào.
Mẹ của Quách Nghị cảm khái với chị gái nhà : "Chị, chị thật sự khổ tận cam lai , đây chị một chăm sóc ba đứa con khó khăn như thế nào. Bây giờ thì , con lớn kinh doanh, con thứ hai học chạm khắc ngọc, con út còn giỏi giang hơn, xem, bác sĩ thâm niên chuyện với con bé còn khách như !"
Mẹ La liên tục : "Con trai nhà em cũng giỏi, bây giờ thể bắt cướp . Hồi nhỏ thằng bé nghịch ngợm , suốt ngày chơi đất, vẽ bậy, trèo lên cây, xem, bây giờ lãnh đạo lớn cũng đến thăm nó."
Hai chị em chuyện vui vẻ, Quách Nghị giường bệnh chút bất lực: "Mẹ, đến đây gì, là đến thăm con ?"
"À, đúng , đây là thăm ? Tiểu Nghị, còn hỏi con một câu, vết thương của con mà ? Nghe lúc đó các con đang bắt cướp, ? Có là thương khi đấu với bọn cướp ?"
Bà thực sự nghĩ như , nếu thì vết thương từ ? Chẳng lẽ là tự ngã? Chắc chắn là con trai vật lộn với khác thương.
Quách Nghị lập tức như trúng đòn chí mạng, câm nín .
Lúc , hối hận, sớm sẽ hỏi về chuyện nhắc đến nhất, thì còn nhiều chuyện như gì?
Vật lộn cái gì chứ? Lúc đến hiện trường, quả thực bắt hai . đó, một tên tội phạm còng tay đập đầu, thậm chí còn kịp phản kháng bất tỉnh.
Nói điều , chính bản cũng thấy thể nổi.
Quách Nghị im lặng, bầu khí trong phòng trở nên kỳ lạ.
Đội viên đến trông bệnh khả năng chuyện giỏi như Tiểu Tạ, nhưng cũng cách ứng biến. Anh lập tức : "Gần như , lúc đó đội bọn cháu bắt , bốn mươi . Mọi đừng thấy Quách Nghị mới đội ba tháng, một bắt hai , giỏi đúng ?"
"Dù thì vết thương của Quách Nghị cũng nhẹ, dưỡng bệnh cho ."
Hàn Trầm cũng , vội vàng lên tiếng giúp đỡ: " , Quách Nghị tự bắt hai , thành tích đối với mới ."
Mẹ Quách Nghị vui mừng : "Ông xã, ông thấy ? Con trai chúng cũng giỏi."
Ba Quách Nghị gật đầu tán thưởng: " , là đưa con trai rèn luyện, thể để nó ở nhà, xem, bây giờ nó rèn luyện ."
Quách Nghị đầu sang một bên, cảm thấy sắp tự kỷ , thật bịt tai .
La Thường tâm trạng của , vội vàng : "Dì ba, dượng ba, hai xe lửa chỗ ? Có là cả đường ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/than-y-tro-ve-thap-nien-80/chuong-262.html.]
"Chưa kịp đặt vé , tất nhiên là , chỗ ?" Mẹ Quách Nghị .
"Vậy cháu đặt phòng cho dì dượng ở nhà khách gần bệnh viện , hai nghỉ ngơi một lát , lát nữa cháu mời hai ăn cơm."
Quách Nghị lập tức : "Ba , hai nghỉ ngơi , ngủ một giấc hãy đến, đừng để mệt. Bên gì, đồng đội con ở đây."
Ba Quách Nghị thực sự mệt, hai chen chúc xe lửa tám tiếng đồng hồ, còn đề phòng kẻ trộm, quả thực là một việc vô cùng mệt mỏi. Hai cùng La Thường ngoài, tiên cầm giấy giới thiệu đến nhà khách thủ tục nhận phòng.
Hàn Trầm cũng cùng bọn họ ngoài, nhưng đến nhà hàng gần nhà khách để đặt chỗ. Anh hẹn với La Thường, La Thường dẫn ba Quách Nghị đặt phòng xong thì đến nhà hàng tìm , cùng ăn cơm.
Nhà khách ở đối diện bệnh viện, một cô gái mắt một mí ở quầy lễ tân thấy , nhấc mí mắt lên, lạnh nhạt nhận giấy giới thiệu, một cái, hỏi ba Quách Nghị: "Có mang giấy chứng nhận kết hôn ?"
Hai vội, quên mang theo, lúc đó tâm trạng rối bời, còn nhớ đến giấy chứng nhận kết hôn.
Mẹ Quách Nghị lập tức : "Quên mang , tối nay chỉ một chồng ở đây. ở bệnh viện trông con, cô cứ lấy một phòng ."
"Không , giấy chứng nhận kết hôn thì thuê hai phòng, thì ai hai gì trong phòng?"
Mẹ của Quách Nghị cô như , vẻ mặt như nứt , cảm thấy khó chịu.
Bà bốn mươi hai tuổi , một cô gái trẻ như mắng mỏ, thực sự thể nhịn nổi.
"Cô... cô chuyện kiểu gì ? Chúng là vợ chồng, dù cô thể thuê một phòng, cũng cần những lời như chứ?"
" cũng gì, dù chuyện cũng phù hợp quy định, thuê thì thuê hai phòng, thuê thì đổi chỗ khác."
Mẹ của Quách Nghị tức giận đến nỗi n.g.ự.c phập phồng, La Thường lạnh lùng cô gái chuyện, bảng tên của cô , : "Chúng là nhà đến bệnh viện chăm sóc bệnh nhân, hai bọn họ tàu lâu , thuê một phòng chỉ để nghỉ ngơi một chút."
"Nếu thật sự phù hợp quy định cô thể từ chối, nhưng cô cần những lời ."
"Số hiệu của ghi , lát nữa sẽ báo cáo với cấp của các ."
Cô gái đó dựa quầy, khẩy: "Được thôi, báo cáo thì cứ báo cáo ."
Bên cạnh còn hai cô gái trẻ, đều việc ở quầy lễ tân, còn một nhân viên dọn dẹp, mấy đều ở đó , mặt đều là vẻ mặt hóng chuyện.
La Thường hiểu rõ, nhà khách gần bệnh viện, vốn thiếu khách. Lại vì đây là đơn vị nhà nước, đây mở cửa cho dân, nên những ở đây thường là các cán bộ lãnh đạo và công chức từ khắp nơi đến công tác hoặc họp. Thấy nhiều như , nhân viên nhà khách khó tránh khỏi kiêu căng, coi thường bình thường.