"Chúng định một phương thuốc , cháu thấy dùng Thập Táo Thang thế nào?" Quý Thường Minh .
Đối với đề xuất của ông, La Thường tỏ ý đồng ý: “Cháu cũng nghĩ , dùng Huệ Tây Ma Hoàng cho ông chắc là , Thập Tảo Thang mạnh hơn một chút, ba tiếng là kết quả, nhưng ở đây trông chừng.”
Quý Thường Minh đồng hồ: “Nhà việc gì, về cũng .”
“Được , dùng hết Thập Táo Thang , kê cho ông thuốc bổ, đơn thuốc chúng bàn bạc .”
Quý Thường Minh còn họp, ông dặn gia đình bệnh nhân đừng cho bệnh nhân uống thuốc, đợi ông họp xong đến.
lúc thời gian họp sắp đến, Quý Thường Minh đột nhiên việc, La Thường một phòng họp thể chứa vài chục .
Cô tưởng trong phòng họp chỉ thành viên nhóm chuyên gia của bọn họ và Phó viện trưởng Từ, nhưng khi cô bước , mở cửa, cô thấy hơn mười bác sĩ trẻ tuổi mặc áo blouse trắng đang đợi trong phòng.
Phần lớn những những chiếc ghế dựa sát tường, vị trí đó thường dành cho những bác sĩ thâm niên thấp hoặc thực tập sinh.
La Thường suýt nữa tưởng nhầm chỗ, lùi một bước, thấy biển hiệu, xác định đúng là phòng họp , cô mới do dự bước .
Vì cô trẻ, gần bằng tuổi những trẻ tuổi , cho nên lúc cô bước , phần lớn đều nghĩ cô là thực tập sinh hoặc bác sĩ mới bệnh viện.
La Thường cố ý chọn một góc khuất, xuống một chiếc ghế trống.
Cô đến sớm hơn bảy tám phút, lúc Quý Thường Minh và những khác vẫn đến. Những lớn tuổi như bọn họ thường đúng giờ, những như Phó viện trưởng Từ càng thể đến sớm.
Một mặt ở đây cho rằng các chuyên gia của nhóm chuyên gia ở đây, cho nên chủ đề chuyện khá tùy tiện. La Thường một lúc, thấy chuyện về .
Không gì khó , bọn họ đang về vị chuyên gia nữ trẻ tuổi của nhóm chuyên gia, cô , hỏi bạn đồng hành của cô tài năng gì đặc biệt, nếu thì thể nhóm chuyên gia.
La Thường mặt cảm xúc, lặng lẽ , để ý đến một đàn ông trẻ tuổi đang lặng lẽ cô.
Lúc cửa mở, tiếng chuyện ồn ào nhanh chóng biến mất, Quý Thường Minh và những khác lượt bước .
Phó viện trưởng Từ là cuối cùng bước , ông bước , quanh những chiếc ghế bên cạnh bàn, còn đặc biệt hỏi Quý Thường Minh: “Bác sĩ La , đến?”
Quý Thường Minh cũng thấy lạ, La Thường với ônh là đến , ở đây?
Lúc La Thường dậy, chào hỏi những bước : “ ở đây.”
Phó viện trưởng Từ chỉ chiếc ghế bên , bảo cô xuống, còn với cô: “Sao cháu ở đó, còn tưởng cháu đến.”
Một vài chuyên gia đều lịch sự mời La Thường cạnh Phó viện trưởng Từ, Quý Thường Minh quen thuộc với cô, : “Cháu mặc bộ đồ , hòa đám đông, tìm kỹ thật sự cháu ở ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/than-y-tro-ve-thap-nien-80/chuong-332.html.]
“Được , đến đủ , cuộc họp bắt đầu thôi.”
Mọi lượt xuống, Phó viện trưởng Từ tuyên bố cuộc họp bắt đầu.
Một vài chuyên gia và La Thường đều cạnh bàn, bắt đầu thảo luận về vấn đề nghiên cứu thuốc trị lở loét.
Các chuyên gia chuyện với , những bác sĩ trẻ và thực tập sinh đang ở đây đều ngây .
Hóa cô gái trẻ lúc nãy chính là chuyên gia nữ của nhóm chuyên gia!
Trong bọn họ, còn ở mặt lén , may mắn là ai gì quá tệ. Xem chuyên gia nữ cũng trách bọn họ.
Một vài thực tập sinh chen chúc , lén lút thè lưỡi, dám thêm một lời nào nữa.
Cuộc họp diễn một nửa, Phó viện trưởng Từ với một bác sĩ nam trẻ tuổi ở góc phòng: “Phùng Thao, bệnh viện chúng sẽ từ bốn mươi đến năm mươi bệnh nhân tham gia thử nghiệm . Cậu ở phòng chăm sóc đặc biệt hơn một năm , khá quen thuộc với ICU và các khoa khác.”
“Lát nữa tìm vài giúp, chọn cụ thể, khi tan sở ngày mai báo danh sách bệnh nhân cho , chứ?”
Bác sĩ nam mang theo máy ảnh, lúc họp, còn chụp một bức ảnh. La Thường đoán những bức ảnh là để tuyên truyền, cho nên quan tâm.
Nghe Phó viện trưởng Từ gọi , bác sĩ nam lập tức dậy, “Không vấn đề gì, danh sách bệnh nhân nhất định sẽ báo cáo đúng giờ.”
La Thường theo tiếng của sang, nhớ , lúc cô trong phòng họp ăn dưa của , bác sĩ trẻ đang cạnh cô.
Cuộc họp kéo dài bao lâu thì kết thúc, La Thường thu dọn đồ đạc về nhà.
Về đến nhà, Thường Thu Phương đang bận rộn nấu cơm, La Thường qua giúp nhặt rau, Thường Thu Phương thuận thế với cô: “Tiểu La, chiều nay đơn vị cho nghỉ nửa ngày, cửa hàng bách hóa xem, con đoán thấy gì?”
“Nhìn thấy gì?” La Thường bóc hành lá, thờ ơ hỏi.
“Mẹ thấy cái áo len của con, cái áo len cổ lọ màu xám hồng đó. Cái áo len đó khá đắt, ba trăm tám mươi hai đồng, kiểu dáng cũng xem , y hệt cái của con.”
Thường Thu Phương dùng đũa khuấy trứng, giấu sự ngạc nhiên mặt.
382 đồng? Nghe thấy cái giá , La Thường cũng ngạc nhiên.
thời đại quần áo đúng là đắt thật, quần áo giày dép giá vài chục đồng thường lắm, giày dép dễ bong keo, mua giày còn mua thêm keo 502.
Áo len bán vài trăm đồng cũng là chuyện lạ, áo len rẻ quá dễ xù lông biến dạng, Dương Mai cũng thể tặng cho cô loại hàng rẻ tiền đó, dù cũng là món quà đầu tiên.
Cô thuận tiện : “Cũng , cũng cần , trai con tìm bạn gái, tặng cho cô món quà đầu tiên cũng thể chọn hàng rẻ tiền.”