“ , dùng nhiều vị thuốc lành vết thương.” Quý Thường Minh .
La Thường gật đầu tán thành. Mấy bác sĩ Đông y lập tức tụ , bàn bạc phương án.
Theo họ, ca tuy trông nguy kịch nhưng dạng khó trị. Chỉ là, bệnh nhân nặng như hiếm khi tìm đến Đông y — thường sẽ thẳng bệnh viện lớn. Đa bác sĩ Đông y cũng chẳng dám nhận, trừ những chuyên gia lâu năm vốn quen chữa bệnh nặng, nên mới bình tĩnh và dứt khoát như thế .
Chưa đầy mười lăm phút, nhóm chuyên gia thống nhất: chủ yếu dùng hoàng kỳ, thiên hoa phấn, nhũ hương, mộc hương… để lành, dẫn lưu mủ và thanh nhiệt.
Nghe tin, Ngô Hằng trở phòng bệnh, cầm đơn thuốc Quý Thường Minh . Ông liếc qua, chắc hiệu quả, nhưng bên Tây y cũng phương án hơn, đành thử.
Chỉ sáu vị thuốc. Mẹ ông , cau mày:
“Ít thế … nên thêm ?”
Ngô Hằng liếc mấy bác sĩ Đông y kín đáo quan sát La Thường. Rõ ràng, họ đồng tình. Ông , Thanh Châu vài bác sĩ già và cả La Thường từng chữa nhiều ca nặng, y tế nơi đó cũng phát triển hơn vùng lân cận. Người ngoài nghề, nên chỉ đạo trong nghề.
Vì ông bỏ qua ý kiến , với nhóm Quý Thường Minh:
“Cứ theo đơn . các vị thuộc nhóm chuyên gia Đông y chuyên trị bệnh nặng, cứ theo ý các vị.”
Quý Thường Minh gật đầu:
“Đơn chúng bàn kỹ . Thuốc ít nhưng lực mạnh, đúng bệnh sẽ hiệu quả nhanh. Thêm vị lung tung dễ phản ứng chéo, giảm tác dụng. Nếu gia đình đồng ý, nên sắc ngay.”
Ngô Hằng thấy hợp lý, bảo nhà lấy thuốc. Xong việc, nhóm Đông y chào về.
Buổi chiều Ngô Hằng còn họp, cũng rời viện. Khi La Thường và xuống đến sảnh, ngang qua khoa cấp cứu, tiếng rên la vang vọng.
Họ định bước thì bế một phụ nữ chạy . Quý Thường Minh vội tránh, nhưng trai trẻ dẫn đầu túm tay áo ông:
“Bác sĩ ơi, cháu sắp thở nổi, phòng cấp cứu ở ?”
“Ngay bên cạnh.” Quý Thường Minh chỉ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/than-y-tro-ve-thap-nien-80/chuong-512.html.]
La Thường khẽ với ông:
“Trường hợp , cấp cứu khó xử lý. Dù đó cũng tìm của khoa hô hấp.”
Nghe , Quý Thường Minh quan sát kỹ: bệnh nhân giãy giụa, mạch nguy hiểm.
Bác sĩ cấp cứu đến, kiểm tra nhanh, gần như còn cảm nhận thở. Ông La Thường và Quý Thường Minh đều giỏi trị bệnh khó, mà bác sĩ hô hấp ở đây, liền hỏi:
“Mấy vị giúp xem bệnh nhân ?”
Gia đình bệnh nhân rõ họ là ai, nhưng cũng nhận đều là địa vị. Chồng bệnh nhân lập tức cầu xin:
“Xin cứu giúp, vợ lúc nãy còn thở, giờ sắp tắt thở .”
Tình huống khẩn cấp, La Thường khách sáo, bắt mạch hỏi:
“Trước khi phát bệnh, bà tức giận ?”
Con trai đáp ngay:
“Có, cãi .”
Chồng bệnh nhân bổ sung:
“Cãi với xong thì đột ngột như . Có chữa , bác sĩ?”
Quý Thường Minh vẫn đang bắt mạch. La Thường gọn:
“Bình thường sức khỏe bà . Lần do tức giận quá mức, khí nghịch loạn, hỏa gan đảm kéo phế khí ngược. Dùng bốn lạng quế chi, sắc nước uống, là hạ phế khí.”
“Hả… chỉ một vị thuốc?” Con trai bệnh nhân do dự.
lúc , Viện trưởng Bệnh viện Trường Vinh đưa Ngô Hằng và Tiêu cục xuống, bắt gặp cảnh , liền dừng quan sát.
Lúc phụ nữ trung niên tay chân vẫn cử động lung tung, ngay cả Viện trưởng cũng thể đó tình trạng tệ, giống như khi c.h.ế.t nắm lấy điều gì đó .