“Làm ơn nhìn kỹ đôi mắt bà ấy , có phát hiện gì khác thường ?”
La Thường chỉ vào mắt bệnh nhân. Lúc đó, chị cả vừa bắt mạch xong cho em gái, vậy thì vội vàng nhìn sang.
Lòng trắng mắt của cô em đỏ cả một mảng, chỉ cần thoáng qua là thấy rõ. vì kiến thức y khoa nên họ biết điều đó ý nghĩa gì.
Thấy mọi người có vẻ nghi ngờ, La Thường giải thích:
“Những triệu chứng khác nói thêm. Cô ấy bị viêm phúc mạc, trong bụng đã nhiễm trùng. cho dùng đậu đỏ là để giải độc, nhưng chỉ dùng đậu đỏ thường thể hết mủ. Phải cho nó nảy mầm thì mới phát huy hiệu quả tốt hơn. Đương quy cũng có ́c dụng riêng. Giải thích sâu hơn thì có thể các người hiểu, nên sẽ nói dài dòng.”
Nghe đến đây, người đàn ông liền lầm bầm: “Sao cô nói sớm?”
Chị cả liền sút cho cậu em trai một cái dưới bàn: “Im ngay! Mở miệng thêm câu nào nữa xem!”
Người đàn ông lúc đó ngượng ngùng nói gì, mặt .
La Thường lạnh giọng nhìn ông một lúc mới lên tiếng:
“Căn bệnh này đã kéo dài suốt ba năm, các người cũng đã khám nhiều nơi mà hết. Giờ đến tìm cũng chỉ là muốn thử vận may, có thể hiểu. Thuốc cho là loại ôn hòa, độc, mắc. Dù hiệu quả thì cũng gây hại.
Lúc nãy vẫn đang tập trung chuẩn đoán, đã viết đơn thuốc xong, vốn ̣nh giải thích rõ ̀ng. em trai bà thì nóng nảy, cho cơ hội nói. khuyên các người này có chuyện gì cứ hỏi thẳng, nhưng nếu thể giữ tôn trọng lẫn thì cũng cần lại.”
La Thường đang tự mở phòng khám, có nhu cầu chiều theo những bệnh nhân vô lý. Thái độ của cô rất rõ ̀ng: có thắc mắc thì hỏi, nhưng đừng vô lễ.
Chị cả vội nói đỡ:
“Bác sĩ đừng giận, em trai tính tình nóng nảy, sẽ nói lại với nó. em gái bị bệnh lâu rồi, thể làm, giúp được việc gì trong nhà. Nếu tình trạng cải thiện, gia ̀nh nó sẽ khổ lắm. Mong bác sĩ giúp đỡ, kê đơn thuốc, chúng sẽ làm theo.”
La Thường thấy chị này có lý lẽ nên nói:
“Được, tiền thuốc một đợt là 1 đồng 4 hào, hôm nay tính phí bắt mạch.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/than-y-tro-ve-thap-nien-80/chuong-65.html.]
Người phụ nữ trung niên vừa gật đầu liên tục vừa cảm ơn, La Thường liền vào phòng lấy thuốc.
Phòng khám này cô tự mở, chỉ có một mình nên cô đặt tủ thuốc trong phòng trong, tránh người lạ tùy tiện đụng vào.
Lúc La Thường vào, cô em gái che miệng hỏi nhỏ:
“Chị, chị bắt em đến đây, cô ấy có ổn ?”
Ba người họ là dân Thanh Châu, nhưng sống ở đây. Dịp này về dự đám cưới người quen, ngang qua thấy có phòng khám nên tiện chân ghé thử.
Chị cả nhỏ giọng:
“Chị cũng dám chắc, nhưng bác sĩ tuy còn trẻ, nhưng bắt mạch chẩn bệnh chuyên nghiệp, giống như tay ngang. Biết nhà cô ấy có bí phương gia truyền thì . Không thì dám tự mở phòng... xuỵt, bác sĩ lại rồi, đừng nói nữa.”
La Thường nhanh chóng trở lại, hướng dẫn cách uống thuốc. Ba chị em cầm thuốc rời khỏi phòng khám.
Người đàn ông cũng nói linh tinh gì thêm, có lẽ cũng tự biết bị La Thường xem thường.
Sau khi họ , La Thường sang phòng đông, nhưng chỉ đứng ở cửa cảm ơn Hàn Trầm, rồi quấy rầy nữa.
Tới năm giờ chiều, còn bệnh nhân nào, cô đóng cửa sổ, cởi áo blu, cầm túi khóa cửa rời khỏi nhà họ Hàn.
Trên đường về, cô vừa vừa tính toán. Tiền mua dược liệu và trang thiết bị hầu như tiêu hết toàn bộ số tiền cô có. Khi xong xuôi, người cô chỉ còn tới hai đồng.
La Thường từng nghĩ tới việc vay chị cả La Huệ một ít. Chị cô mở hiệu chụp ảnh ở công viên, làm ăn tốt, đã trả nợ hết và còn tích được cả ngàn.
hai hôm trước, mẹ cô nói ba chồng của La Huệ bị ngã, gãy cột sống thắt lưng, mới mổ xong, tốn ít tiền.
Vì vậy, La Thường muốn làm khó chị gái nữa. May mà số tiền còn lại vẫn ̣m đủ xoay sở.
Hôm nay mới khai trương, bệnh nhân nhiều, nhưng cô đã thu về gần bảy đồng. Trừ chi phí mua thuốc, dẫu lời nhiều nhưng cũng còn quá eo hẹp.
Gần về đến nhà, cô lại nghĩ đến Hàn Trầm. Anh là người trong đội ứng cứu khẩn cấp, cùng đơn vị với em họ cô là Quách Nghị... chắc hẳn chính là "đội trưởng ma quỷ" mà em họ thường kể?