Thanh mai tiểu thư vừa tranh vừa giành, ngày nào cũng đòi hôn - Chương 11:-- Em mà chạy nhanh hơn một chút là anh đâu đuổi kịp em nữa? ---

Cập nhật lúc: 2025-10-13 11:59:50
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tối đó Từ Sanh Sanh cũng về nhà, ngủ ở nhà Bạch Minh. Đáng lẽ thì tối thứ Sáu cô bé sẽ về, thỉnh thoảng còn kéo áo Bạch Minh để lôi cả cùng. Cô bé cứ ngượng ngùng, kéo vạt áo Bạch Minh mà chẳng lời nào, đợi lớn hỏi Bạch Minh cùng thì cô bé cũng chỉ thờ ơ đáp: “Con mới cần!”

 

Ừ, cần thì buông tay chứ. Mười thì ít nhất cũng thành công tám .

 

Bởi vì Từ Sanh Sanh học chiêu “lăn ăn vạ” ở chỗ Bạch Minh. Khụ khụ, đúng , Bạch Minh chẳng hổ, ỷ còn nhỏ ở mẫu giáo, hễ ý là lăn đùng đất khiến bố thỏa hiệp. Từ Sanh Sanh cái học những trò hư, nhưng học cách ăn vạ bằng cách lăn. Có điều khác biệt là cô bé chỉ thể lăn tại chỗ, cứ lồm cồm lồm cồm trông đáng yêu. Bạch Minh thấy cũng đành lòng, cuối cùng vẫn chiều theo.

 

Tối nay dì Chu đến đón, Từ Sanh Sanh vênh váo : “Con về , ngày mai dì cũng bảo cô giáo cần đến nữa, chúng con câu tôm.”

 

Bạch Minh một bên : “Chẳng ?”

 

Từ Sanh Sanh tức đỏ mặt, đôi mắt giận dỗi của cô bé, Bạch Minh thêm: “ miễn cưỡng đó, dì Chu, tối mai về ạ?”

 

Dì Chu, quản gia, những năm qua quá quen . Cứ hễ ở bên Bạch Minh, Từ Sanh Sanh trông sẽ hoạt bát hơn nhiều. Bà gật đầu: “Được thôi, tối mai hãy về nhé.”

 

Từ Sanh Sanh một bên vui vẻ mím môi . khi Bạch Minh sang, cô bé nhanh chóng kéo thẳng khóe môi .

 

Từ Sanh Sanh về, dì Chu cũng ngay mà đợi cô bé ăn cơm xong bế tắm. Bây giờ là mùa hè, trời tối muộn, Từ Sanh Sanh trong bồn tắm vẫn thể thấy tiếng Bạch Minh tắm vòi sen ở sân . Ừm, nhiều bé, thậm chí cả cô bé cũng , cứ dùng nước xả xả ngay trong sân là . Dù thì thời tiết ba mươi, bốn mươi độ đúng là nóng.

 

Từ Sanh Sanh tiếng Bạch Minh đùa giỡn với khác, chút vui bĩu môi, Bạch Minh dường như thể chơi với bất cứ ai cũng .

 

Dì Chu nhận cô bé đang buồn, chợt nghĩ đến điều gì đó: “Sanh Sanh, bố con đợi con thi cuối kỳ xong sẽ đến đón con về, con...”

 

“Con về ,” những sợi mi dài của Từ Sanh Sanh dính nước lấp lánh, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng vì nước nóng khi tắm phả lên càng thêm ửng đỏ, “Con về.”

 

Cô bé lúc trông thật đáng thương.

 

Dì Chu “ay” một tiếng, nhỏ giọng dò hỏi: “ đây con vẫn luôn về ? Họ tìm bác sĩ cho con...”

 

Chân Từ Sanh Sanh vấn đề gì, nhưng cô bé vẫn thể . Bà ngoại cô bé chút sốt ruột, nhưng Từ Sanh Sanh hợp tác. Vì họ bố cô bé dỗ dành cô bé khám bác sĩ.

 

Từ Sanh Sanh lên tiếng nữa, cô bé vẫn luôn như , giận dỗi là gì. Dì Chu cũng dám thêm nữa, im lặng tắm rửa cho cô bé. Trong lòng vẫn khỏi xót xa cho cô bé.

 

Khi còn ở mẫu giáo, Từ Sanh Sanh vẫn thường xuyên nhớ bố . hết đến khác, cô bé lóc gọi điện cho bố, đầu dây bên luôn bắt đầu bằng: “Sanh Sanh nữa? Em trai khỏe...” “Mẹ khó chịu...” “Từ Sanh Sanh con ngoan ngoãn một chút!”

 

Từ Sanh Sanh lóc đòi em trai, về nhà. điều cô bé nhận chỉ là những lời la mắng rằng cô bé ngoan ngoãn và tiếng cúp máy lạnh lùng. Có một Từ Sanh Sanh lâu, xong còn ốm một tuần học.

 

Sau đó, Bạch Minh và Kha Dĩ cách nào mà đến cửa nhà cô bé, tay còn xách theo bánh đường.

 

Khi Bạch Minh bước , thấy Từ Sanh Sanh vốn gầy nay càng gầy hơn. Ánh mắt cô bé trống rỗng, chỉ khi thấy Bạch Minh thì mới dừng một lúc.

 

Bạch Minh giơ bánh đường lên mỉm với cô bé: “Này Từ Sanh Sanh, bánh đường mới đó, ăn ?”

 

Cuối cùng, Từ Sanh Sanh ôm chặt Bạch Minh lâu. sang ngày hôm cô bé mẫu giáo và cũng chủ động gọi điện cho bố nữa.

 

Từ Sanh Sanh bây giờ chín tuổi, em trai cô bé cũng bốn tuổi . Cô bé hiểu rõ rằng gia đình bỏ rơi.

 

cô bé cũng trở về cái nhà thuộc về đó.

 

Khi dì Chu bế Từ Sanh Sanh ngoài thì Bạch Minh tắm xong, đang lau xe lăn cho cô bé. Cậu thiếu niên giơ vòi nước rửa xe lăn.

 

Từ Sanh Sanh kêu một tiếng: “Bạch nhỏ.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thanh-mai-tieu-thu-vua-tranh-vua-gianh-ngay-nao-cung-doi-hon/chuong-11-em-ma-chay-nhanh-hon-mot-chut-la-anh-dau-duoi-kip-em-nua.html.]

Bạch Minh sẽ ngẩng đầu cô bé, Từ Sanh Sanh cảm thấy, chỉ Bạch Minh là bạn của . Họ nên ở bên mãi mãi.

 

Bạch Minh tắt nước, cầm chiếc khăn bên cạnh lau vị trí xe lăn, dì Chu đặt cô bé lên xe lăn. Chân Từ Sanh Sanh khá dài, đáng tiếc là cô bé chịu dậy.

 

Bạch Minh cúi đầu cô bé nghiêm túc : “Ngày mai thể leo núi, cái của mà lên ?”

 

Từ Sanh Sanh cúi đầu xe lăn của , ngoắc ngón tay với Bạch Minh. Bạch Minh cô bé một cái, vẫn cúi gần.

 

Sau đó Từ Sanh Sanh đột ngột vươn tay ôm chặt lấy cổ , Bạch Minh “ái” một tiếng vội vàng dùng hai tay ấn lên xe lăn.

 

Dì Chu một bên , vội vàng vươn tay bảo vệ hai đứa trẻ: “Sanh Sanh đừng nghịch.”

 

Từ Sanh Sanh chịu buông tay còn : “Anh bế hoặc cõng em lên, thì em c.ắ.n tai đó.”

 

Bạch Minh “chậc” một tiếng, vươn tay dùng sức ôm lấy cô bé: “Từ Sanh Sanh tuổi ch.ó hả?”

 

Từ Sanh Sanh “ừm” một tiếng: “Em là ch.ó con, cũng là ch.ó con.” Vậy nên chúng thể mãi mãi là bạn của . Chó con là loài trung thành nhất.

 

Bạch Minh cạn lời, , công chúa , cứ nhất định ch.ó là ?

 

Dì Chu một bên hai đứa trẻ đùa giỡn.

 

Bạch Minh ôm cô bé đến bên chuồng gà ném cô bé xuống. Từ Sanh Sanh ôm chặt lấy cổ Bạch Minh, miệng còn kêu: “Đi mau mau, sắp rơi xuống !”

 

Bạch Minh rõ ràng thể cảm nhận đôi chân cô bé quấn quanh lực. Tuy lớn, nhưng rõ ràng là chân cô bé lực và thể .

 

Bạch Minh đầu chiếc xe lăn , suy tư.

 

Cuối cùng, Bạch Minh Hứa Nguyệt cầm chổi đuổi đánh, đ.á.n.h ôm Từ Sanh Sanh về nhà.

 

Mèo con Kute

Mặt trời lặn , xa còn thể thấy đom đóm bay lên. Bạch Minh và Từ Sanh Sanh trong sân, mỗi đứa một nửa quả dưa hấu. Bạch Minh nhanh chóng ăn hết phần của bắt đầu xúc dưa của Từ Sanh Sanh.

 

Từ Sanh Sanh sức khỏe lắm, nhiều thứ thể ăn. Từ Sanh Sanh vốn tính sạch sẽ cũng chỉ nhăn mày một tiếng chê bai, nhưng hề nghĩ đến việc tránh xa chiếc muỗng đang đưa tới của .

 

“Từ Sanh Sanh đằng xem đom đóm ?” Bạch Minh chỉ nơi đom đóm bay lên ở đằng xa.

 

Từ Sanh Sanh ngẩn : “Có xa ?”

 

thể chở , nhưng tự thì mới cùng .” Bạch Minh .

 

Nghe thấy từ “ bộ”, Từ Sanh Sanh cúi đầu chân , đột nhiên đưa cả quả dưa hấu trong tay cho Bạch Minh: “Em ăn nữa, em cũng .”

 

Nói , cô bé tự đẩy xe lăn nhà.

 

Bạch Minh cũng đuổi theo, chỉ gọi với theo đằng một câu: “ mà như , nếu ngày nhanh hơn một chút thì đuổi kịp ?”

 

Giọng vang vọng trong đêm tối trong lành.

 

Đáp là câu hờn dỗi của cô bé: “Ai thèm đuổi theo , đuổi theo là ch.ó con!”

 

Sau đó là tiếng xe lăn “cùm cụp cùm cụp” lăn xa dần.

 

 

Loading...