Thanh mai tiểu thư vừa tranh vừa giành, ngày nào cũng đòi hôn - Chương 163:-- Em bây giờ đã bắt đầu nhớ anh rồi ---
Cập nhật lúc: 2025-10-13 12:03:52
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Năm nay trời trở lạnh sớm, thị trấn Đàm Thủy cũng tuyết từ sớm. Đến khi Bạch Minh và thi cuối kỳ xong, mặt đất phủ một lớp băng mỏng. Bà ngoại đợi Từ Sanh Sanh ở căn hộ từ sớm. Tối nay các cô sẽ bay về.
Bạch Minh Từ Sanh Sanh đang chậm chạp thu dọn cặp sách, thấy buồn , "Em mà còn chậm nữa thì bà ngoại cũng đợi em đó."
Sau đó, Từ Sanh Sanh trừng mắt , "Anh chỉ em về, thấy em là vui đúng ?" Vừa cô bực bội cầm cặp sách của bỏ , chẳng thèm thu dọn đồ đạc nữa.
Bạch Minh "" một tiếng, ném tất cả đồ đạc còn của cô cặp sách của . Anh xách cặp, bỏ mặc tiếng thở dài của Lý Hoa mà đuổi theo. Lý Hoa thật sự cảm thấy EQ của Bạch Minh lúc cao lúc thấp, Từ Sanh Sanh bây giờ khác gì một quả pháo nhỏ ? Anh còn cố tình nhắc đến chuyện cô sắp . Đây chẳng là đang đợi mắng ?
Các bạn học trong lớp thấy hai chạy quen . Trịnh Kỳ và những khác còn gọi lớn, "Lớp trưởng, Sanh Sanh nghỉ lễ vui vẻ nha~"
Mèo con Kute
Giọng Bạch Minh vọng , "Mọi nghỉ lễ vui vẻ~"
Bạch Minh cao ráo, chân dài, nên việc đuổi kịp Từ Sanh Sanh gì khó khăn. Anh đang cắm đầu xuống cầu thang như một chiếc tàu nhỏ, "Anh sai , về nhà sẽ với bà ngoại là Sanh Sanh của chúng nữa, bà ngoại tự về !" Giọng hạ thấp, vẻ mặt nghiêm túc.
Quả nhiên, đang cắm đầu cuối cùng cũng ngẩng lên một cái, đối diện với đôi mắt đang của , cô hừ một tiếng, "Anh xạo, mới dám chuyện như với bà ngoại !"
"Ấy, con gái con đứa năng mà thô tục thế, còn 'xạo' nữa." Bạch Minh đưa tay gõ nhẹ đầu cô một cái, giúp cô xách cặp sách, "Vậy còn giận ?"
"Giận!" Cô to!
hai bước, cô đầu Bạch Minh. Lúc họ xuống đến tầng một, mới khỏi cầu thang. Vì thi xong và nghỉ lễ, dường như cả trường đều tràn ngập khí vui vẻ, còn mấy nam sinh đang đùa giỡn. Xung quanh đông .
Từ Sanh Sanh bỗng nhiên hai bước, Bạch Minh cam lòng , " nghĩ đến việc xa nhiều ngày như , em nỡ giận nữa."
Trong lòng Bạch Minh bỗng nhiên câu của cô kéo xuống mấy nhịp. Anh hít một , "Ấy, em phạm quy thế?"
Nói chuyện kiểu sợ mất mạng ?
Từ Sanh Sanh hừ một tiếng, "Em giống , một chút cũng nghĩ chúng bao lâu gặp."
Năm nay về sớm như là vì bà ngoại tổ chức sinh nhật 78 tuổi ở đó. Nên Từ Sanh Sanh tuy vui nhưng cũng ý kiến gì. Đương nhiên là ý kiến gì với lớn và sự sắp xếp , sự thật là cô nhiều ý kiến và oán giận.
Bạch Minh thầm nghĩ, đúng là sẽ lâu gặp, vì hai ngày nữa cũng sẽ thành phố S.
À, Lý Hoa cũng .
Đây là trại huấn luyện đặc biệt dành cho học sinh giỏi mà trường tổ chức hàng năm kỳ nghỉ đông, lượng hạn. Năm nay, ban đầu thực là Bạch Minh. Lý Hoa thì chắc chắn sẽ , chuyện Từ Sanh Sanh cũng . Bạch Minh cô Từ hỏi cách đây hai ngày, vì một học sinh ban đầu vì lý do gia đình mà . Trại huấn luyện là bán tự túc, trường chi một phần tiền, học sinh chi một phần tiền, những tham gia ban đầu đều là học sinh đội tuyển thi đấu.
Vì đây Bạch Minh nghĩ đến. cô Từ gợi ý rằng nếu hứng thú trải nghiệm thì cũng , một suất. Bạch Minh liền đồng ý.
Ừm, vẫn với Từ Sanh Sanh. Định cho cô một bất ngờ. Kết quả bây giờ bất ngờ còn đưa, cô mắng nhiếc cằn nhằn suốt cả đường. Chỉ là tiểu thư quá giáo dục, những lời cằn nhằn suốt cả đường trong tai Bạch Minh cũng khá văn minh lịch sự.
Hai bước , thấy bà ngoại đang uống với Lão Bạch, phòng khách còn đặt mấy vali hành lý đều là của Từ Sanh Sanh. Bạch Minh giúp cô dọn sẵn từ .
Từ Sanh Sanh bĩu môi, mấy hứng thú chào, "Bà ngoại. Bác Bạch~"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thanh-mai-tieu-thu-vua-tranh-vua-gianh-ngay-nao-cung-doi-hon/chuong-163-em-bay-gio-da-bat-dau-nho-anh-roi.html.]
Hứa Nguyệt và dì Chu trong bếp cũng thấy tiếng, Hứa Nguyệt , "Để đồ xuống rửa tay , lát nữa ăn cơm."
Bà ngoại vẫy tay gọi Từ Sanh Sanh, Bạch Minh chào xong thì cất cặp sách. Bà ngoại vòng tay ôm Từ Sanh Sanh, "Ôi, cái miệng mà dài thế, là con ở , bà ngoại về một ?"
Lão Bạch bên cạnh . Trước đây ông cũng như những khác, nghĩ rằng bà cụ nhà giàu khó gần. nhiều năm qua, bà cụ giúp đỡ họ ít, dễ gần. Nên hai gia đình cũng thỉnh thoảng ăn cơm cùng .
À, hai gia đình là gia đình bà ngoại và Từ Sanh Sanh, và gia đình họ. Không bố và em trai của Từ Sanh Sanh. Không hợp ăn uống.
Từ Sanh Sanh hừ hừ, "Không . Con về cùng bà." Cô ôm bà ngoại, tuy mấy năm nay cô đều theo dõi các đợt khám sức khỏe của bà ngoại, những bệnh vặt đây cũng phát hiện sớm. cô vẫn lo lắng cho sức khỏe của bà ngoại. Hơn nữa, sinh nhật bà ngoại cô chắc chắn .
Lúc Bạch Minh thì thấy Từ Sanh Sanh vẻ mặt nghiêm túc với bà ngoại, "Bà ơi con tính , chúng mang theo Tiểu Bạch nhé?"
Lão Bạch bên cạnh bất lực, "Sanh Sanh , Tiểu Bạch Tết về nhà bà nội mà."
Tuy ông ngại đứa con trai giỏi giang của ăn uống vui vẻ , nhưng già của ông nhớ con trai đó.
Bạch Minh cũng , "Mang để đ.á.n.h em trai em ?"
Từ Sanh Sanh hào sảng , "Đánh chứ, một ngày đ.á.n.h ba bữa."
Bà ngoại hai đứa chọc . ai cũng Từ Sanh Sanh chỉ thôi, thể thật sự mang Bạch Minh .
Bữa tối ăn ở nhà, mấy ăn uống cũng khá vui vẻ. Khẩu vị của bà ngoại và Từ Sanh Sanh khá giống , đều thích ăn cơm do Hứa Nguyệt nấu. Dì Chu cũng nhất định sẽ học hỏi thật ...
Ăn xong thì bắt đầu thu dọn đồ đạc xuống , chú Vương cũng lên. Thật cũng gì, chỉ là đúng dịp cuối năm cũng dọn dẹp vệ sinh . Nên vali của Từ Sanh Sanh trông vẻ nhiều.
Đến cổng khu chung cư, cả gia đình Bạch Minh đều tiễn họ lên xe. Từ Sanh Sanh ở cửa xe lề mề chịu lên. Bà ngoại và dì Chu cũng đợi cô nữa, lên xe . Lão Bạch nghĩ điều gì đó liền kéo Hứa Nguyệt , "Đi thôi, mua chút hoa quả, Sanh Sanh chúc các con thượng lộ bình an nhé." Rồi kéo vợ mất.
Bạch Minh cảm thấy bố hiểu chuyện đến mức đáng thương, vì thấy đang véo bố.
Từ Sanh Sanh lúc mới bước đến mặt Bạch Minh, "Phải gọi điện cho em đó!"
"Ừ, gọi, ngày nào cũng gọi!"
"Không tùy tiện chơi với khác, cũng đ.á.n.h ..."
"Được."
"Thế, nhớ thương Từ Sanh Sanh đó!" Giọng cô gái nhỏ xíu, "Đợi qua Tết em sẽ về."
"Được."
Bạch Minh trả lời nghiêm túc, hề thấy những lời lải nhải của cô phiền phức, mỗi câu cô đều lời đáp . Thậm chí còn thở dài, "Bây giờ bắt đầu nhớ em ."