Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lý Hoa cùng Bạch Minh mua một ly cà phê đợi ở sân bay. Lý Hoa còn lẩm bẩm cà phê ở sân bay đúng là đắt cắt cổ. Một đứa trẻ chất phác, nhà tiền, chỉ là cảm thấy một ly nước uống hơn bốn mươi tệ thì thật sự là tiếc. Tiền do Bạch Minh trả. Bạch Minh đang vui vẻ lắm, lát nữa là thể gặp Từ Sanh Sanh . Thế nhưng tâm trạng Lý Hoa thì bình thường, cô chút hối hận vì mang theo một tập đề nào cả, cứ thế chán. Vì năm phút , hai xích gần hơn, cùng ... xem đề điện thoại. Bạch Minh thừa nhận, so với thiên phú, một "kẻ cày cuốc" như vẫn chịu thua. Hai thảo luận nghiêm túc, tự nhiên là chút quên mất thời gian. Cho đến khi điện thoại của Lý Hoa reo. Cô thấy, ôi chao là Từ Sanh Sanh. Lý Hoa "suỵt" một tiếng, máy. Giọng Từ Sanh Sanh từ bên truyền đến: “ đợi lâu như , vẫn ?” Trong giọng thêm sự thiếu kiên nhẫn. Có thể thấy cô thật sự đợi lâu . Bạch Minh cũng liếc đồng hồ, ừm, máy bay hạ cánh mười phút . Đối với Từ Sanh Sanh mà thì đúng là khá lâu. “À, xin , nãy buồn ngủ quá, theo các thầy cô ngoài , bây giờ đang ở quán cà phê, sẽ qua tìm .” Lý Hoa cùng Bạch Minh dậy . Từ Sanh Sanh bên vẫn còn phàn nàn: “Cậu sớm chứ, đợi lâu, ở đây đông c.h.ế.t, còn mang bánh ngọt cho nữa...” Từ Sanh Sanh về phía quán cà phê, cô nhớ ở cửa chỉ một quán cà phê trong sân bay... “ ghét nhất là đợi khác...” Cô về phía quán cà phê. vì vẻ ngoài xuất sắc mà những ngang qua khỏi ngoái cô thêm một . Thế nhưng Từ Sanh Sanh vẫn mắt liếc ngang dọc mà bước thẳng về phía . Nếu là khác bắt cô đợi, cô bỏ từ lâu . Bạch Minh ban đầu sóng vai với Lý Hoa, thế nhưng bước chân của vẫn thể kiềm chế mà ngày càng nhanh hơn. Anh nhớ Từ Sanh Sanh, đó cách xa còn thể kiềm chế, nhưng bây giờ cô đang đến đây, căn bản thể kiềm chế nỗi nhớ nhung của . Nếu nỗi nhớ cánh, chắc nó tự bay từ lâu . Bạch Minh thấy Từ Sanh Sanh đang cầm một cái hộp nhỏ về phía , bước chân của cô nhanh chậm, những ngang qua dường như trở thành phông nền vô nghĩa. Chỉ Từ Sanh Sanh là đang chuyển động, là sống động. Bạch Minh nhịn gọi một tiếng: “Từ Sanh Sanh!” Từ Sanh Sanh đột ngột dừng , cô cảm thấy hình như nhầm , giống như thấy tiếng Tiểu Bạch ? Mặc dù cảm thấy thể, nhưng cô vẫn ngẩng đầu qua. Sau đó, cô thấy trai đang sải bước về phía , phía trai xa là Lý Hoa với vẻ mặt cạn lời, trong tay Lý Hoa vẫn cầm điện thoại. Giọng cô truyền tai Từ Sanh Sanh: “Mặc dù đ.á.n.h ngất, nhưng cũng mang tới , mười vạn tệ còn tính ?” Tim Từ Sanh Sanh đập nhanh, cô một câu: “Tính!” Sau đó, vốn đang chậm rãi bỗng nhiên buông điện thoại xuống, bước nhanh về phía , cuối cùng biến thành chạy nước kiệu. Đôi mắt cô cong lên, nụ khóe môi thể kìm , cũng ngại chạy như mất hình tượng . Cô chỉ chạy tới ôm Tiểu Bạch. Bạch Minh dang tay đón lấy cô gái đang lao tới, cơ thể mềm mại mảnh mai của cô gái đột ngột lao lòng . Chàng trai vững, xô ngã lùi . “Chậm thôi~” Giọng Bạch Minh tràn đầy ý , nhưng vẫn thể kìm lòng cúi đầu đặt một nụ hôn lên mái tóc cô. Đến khi thật sự ôm trong lòng mới cảm giác chân thật. “Anh lừa !” Người trong lòng rõ ràng đang ôm chặt eo Bạch Minh, nhưng giọng tràn đầy trách móc: “Còn lừa lâu như nữa chứ. buồn c.h.ế.t !” Ngày nào cũng đếm ngược ngày nào thể về. Thật cũng thể gọi Tiểu Bạch qua đây, nhưng ở nhà bận, hơn nữa Tiểu Bạch cũng nhiều việc . Từ Sanh Sanh tuy bướng bỉnh, nhưng cũng sợ phiền khác. Cô bình thường chú Bạch và dì Hứa bận rộn như thế nào, về đến nhà ghế sô pha đều ê ẩm. Ít nhất nếu Bạch Minh giúp, họ sẽ đỡ vất vả hơn nhiều, bởi vì Bạch Minh giỏi giang. Vì Từ Sanh Sanh dù nhớ Bạch Minh, nhưng cô cảm thấy vẫn thể kiên trì. Thậm chí còn nghĩ, nếu kiên trì nữa, sẽ lén lút bay về, về trong ngày, gặp Tiểu Bạch một chút là . Chưa bao giờ nghĩ đến việc bắt Bạch Minh dành thời gian để gặp cô. Ngay cả khi với Lý Hoa cũng chỉ là đùa thôi. Hiểu chuyện đến mức khiến đau lòng. Bạch Minh cô ôm vỗ mấy cái lưng, xin : “Anh xin , chỉ tạo cho em một bất ngờ, vui ?” “Ừm.” Người trong lòng gật đầu, cả khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng lên dường như đều sáng bừng. Đôi mắt càng lấp lánh những ánh sáng li ti, là ánh đèn sân bay, là vì niềm vui che giấu trong mắt cô. thật sự . Hai , Từ Sanh Sanh đột nhiên kiễng chân hôn một cái lên má Bạch Minh. Lý Hoa đang video bên : ...Thôi , thế gửi cho dì Hứa xem nữa. Cô nhấn nút dừng : “IO. thể tới ? Không là đến đón ?” Từ Sanh Sanh lúc mới nhớ còn Lý Hoa nữa. Cô bĩu môi Lý Hoa, trách móc: “Cậu cũng hùa với Tiểu Bạch lừa .” Vừa cầm hộp bánh ngọt lên: “Không cho ăn nữa.” Bạch Minh nới lỏng vòng tay một chút, lúc Lý Hoa mới tới, đưa tay nhận lấy hộp bánh ngọt Từ Sanh Sanh mang cho: “ sai , nhưng là Minh đe dọa mà.” Cái nồi đổ một cách dứt khoát. Bạch Minh “ai” một tiếng: “Không , đe dọa ...” “Đó cũng là vấn đề của .” Giọng Lý Hoa chút lên xuống nào: “ chỉ là một mắt xích trong hai thôi, vô tội...” Từ Sanh Sanh bên cạnh họ cãi , tay trực tiếp luồn lòng bàn tay Bạch Minh, cảm nhận trai bản năng nắm c.h.ặ.t t.a.y cô. Tim cô đập nhanh, tâm trạng vốn đang buồn bã dường như đột nhiên bay bổng lên. Thật quá, Lý Hoa và Tiểu Bạch đều đến . Cách họ cãi cũng khiến cô cảm thấy vui vẻ. Cô thích nơi , nhưng nếu thể thấy Tiểu Bạch, cô cũng thể miễn cưỡng ở đây. Ba còn ở sân bay nữa, Từ Sanh Sanh dẫn họ ăn trưa. Vì ban đầu chỉ đặt chỗ cho hai , Từ Sanh Sanh còn đặt chỗ. May mà họ Từ dễ dùng, tốn chút công sức nào đặt xong. Sau khi lên xe, chú Trần liếc Bạch Minh, dù đại tiểu thư nhà trông vẻ như sắp dính chặt trai , hơn nữa hai đang nắm tay ? Không là đến đón một bạn học nữ ? Sao biến thành một nam một nữ ? Lượng thông tin đột nhiên nhiều, chú Trần cảm thấy chút tiếp nhận kịp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thanh-mai-tieu-thu-vua-tranh-vua-gianh-ngay-nao-cung-doi-hon/chuong-168-neu-noi-nho-co-canh-e-rang-no-da-tu-bay-di-tu-lau-roi.html.]
Mèo con Kute