Thanh mai tiểu thư vừa tranh vừa giành, ngày nào cũng đòi hôn - Chương 174:-- Từ Sanh Sanh toàn thân cứng miệng, nhưng lòng mềm nhất. ---
Cập nhật lúc: 2025-10-13 12:04:04
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hai tự nhiên ăn cơm cùng . Bạch Minh với Từ Sanh Sanh rằng khóa học của họ kín đến nỗi cả thời gian vệ sinh. Lúc Từ Sanh Sanh may mắn, may mà hôm qua cô bốc đồng thật sự đến lớp. Cô đoán chỉ cần một buổi sáng thôi là cô gục ngã, chịu nổi .
Sau đó Bạch Minh hỏi cô mà đây.
Còn mà nữa? Dựa nhà họ Từ mà chứ . Từ Sanh Sanh khẽ , “Chuyện nhỏ như thì nhà em vẫn lo .” Dù thì nhà họ Từ ở đây, thật những gì Lý Hoa hôm qua cũng sai. Chỉ là... che trời bằng một tay cũng hẳn là quá khoa trương.
Bạch Minh , trêu Từ Sanh Sanh, “Làm đây, thấy áp lực quá.”
Từ Sanh Sanh hiểu nên ‘hử?’ một tiếng, “Áp lực gì chứ?”
“Tiểu thư Từ Sanh Sanh gia cảnh quá, xứng.” Bạch Minh gắp cho cô một miếng thịt. Đây cũng là vấn đề mà bố lo lắng, cũng tò mò Từ Sanh Sanh nhận vấn đề thế nào. Kết quả là cô căn bản coi đó là chuyện gì to tát, tay vẫn đang gắp thịt cho Bạch Minh, “Nếu theo cách , xứng với em, tìm khắp cả nước cũng chẳng mấy , mà còn hợp tuổi nữa, càng khó hơn.”
Lúc câu cô hề chột , “Cho nên , em cho chen ngang, xếp ở vị trí đầu tiên.” Vừa cô c.ắ.n một miếng đùi gà nhỏ, Bạch Minh giọng mơ hồ, “ mà đối xử với em thật , thật , thế là đủ .”
Tinh thần và tiền bạc, thứ cô trời sinh là tiền bạc. Cho nên thứ cô cần là sự thỏa mãn về thế giới tinh thần. Người thể cho cô điều thật sự nhiều. Hai kiếp chỉ gặp một Bạch Minh.
Cho nên, đây? Từ Sanh Sanh lầm bầm, “Anh đúng là may mắn thật đấy.”
Từ Sanh Sanh thật rõ bản đại diện cho điều gì. Sinh ở Rome, đó chính là cuộc đời của Từ Sanh Sanh. Chỉ cần cưới cô , cuộc sống của đó dù tàn tật cả chân tay cũng sẽ hơn loại cuộc sống mà bình thường nỗ lực một đời hai đời cũng đạt . Đây là một vấn đề thực tế.
Cũng bởi vì , Từ Sanh Sanh thật khát cầu lớn về tiền bạc, một cách kiêu ngạo thì cô chẳng thiếu thốn gì. Thật cũng vì thiếu thốn, kiếp cô một mực gả cho Bạch Minh, còn tương đương với việc tự nguyện dâng hiến cộng thêm đối đầu với em trai ...
Mèo con Kute
Ban đầu gia đình cô chắc chắn đồng ý. Thật kiếp Từ phụ vẫn khá là quý trọng Bạch Minh, dù thì đứa trẻ tài hơn đứa con trai xui xẻo của ông. Từ hai bàn tay trắng gây dựng cơ nghiệp đến mức độ đó quả thật thể là giỏi . Quý trọng thì là quý trọng, nhưng nếu cưới con gái ? Mà còn là con gái tự nguyện dâng hiến? Chút quý trọng đó nhanh chóng biến thành soi mói.
Thế nhưng họ cũng , họ thể đổi bất cứ quyết định nào của Từ Sanh Sanh. Nhà họ cũng thật sự đến mức cần hôn nhân chính trị gì đó. Cho nên cuối cùng Từ Sanh Sanh vẫn thắng. Vì gia đình là chỗ dựa của cô, cho dù cô thích bố và em trai cũng thể thừa nhận là như .
“Tiểu Bạch , học hành tử tế, chăm sóc em cho , cái gì cũng sẽ thôi nha~” Cô cố ý nghiêm túc vỗ vỗ cánh tay Bạch Minh, “Em mà, thoải mái , sẽ mua nhà mua xe mua du thuyền lớn mua máy bay cho nha.” Vừa , tay cô xuống , nhanh chóng cách lớp quần áo mà ấn nhẹ bụng . Thật mùa đông mặc nhiều đồ thế thì chạm chẳng cảm nhận gì. Cô chỉ cố ý thôi, chỉ là để thể hiện chiếm tiện nghi của Bạch Minh.
Bạch Minh cố nhịn , gật đầu, vẻ mặt như cô vợ nhỏ, “Được, em hết, ngày mai em thể tiện thể mang cho một ly cà phê hoặc sữa ? Buổi chiều buồn ngủ.”
Từ Sanh Sanh ‘chậc’ một tiếng, “Hết cả tiền đồ, chỉ đòi chút đồ thôi .” Ra vẻ ghét sắt thành thép, mà tiền đồ chỉ bấy nhiêu thôi chứ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thanh-mai-tieu-thu-vua-tranh-vua-gianh-ngay-nao-cung-doi-hon/chuong-174-tu-sanh-sanh-toan-than-cung-mieng-nhung-long-mem-nhat.html.]
Bạch Minh , rót canh cho cô, giọng nhẹ nhàng, thêm chút dịu dàng, “ mà mỗi ngày thể gặp em là vui .” Cho nên thật sự chẳng yêu cầu gì cả.
Câu khiến khóe miệng Từ Sanh Sanh bên cạnh khẽ cong lên. Hừm, Tiểu Bạch vẫn là, chút tiến bộ đó chứ... Đã, lời ngọt ngào ...
Bạch Minh cô gái bên cạnh, cả như đang tỏa những bong bóng hạnh phúc. Trong lòng nghĩ, may mà gặp cái tên “lắm chiêu” ... Nếu với cái tính cách như Từ Sanh Sanh, thật sự chỉ cần hiểu một chút là dễ lừa mất. Vẫn trông chừng kỹ một chút, nếu tiểu thư sẽ ăn sạch đến còn một mẩu xương.
Thời gian nghỉ trưa của Bạch Minh là hai tiếng rưỡi. Ăn cơm xong Từ Sanh Sanh còn cởi áo khoác của Bạch Minh , đó yêu cầu mặc chiếc áo khoác cô mua. Bạch Minh mặc mới phát hiện là cùng kiểu nhưng khác màu với áo cô đang mặc. Của là màu đen, của Từ Sanh Sanh là màu trắng. Cô hài lòng ôm chiếc áo khoác Bạch Minh cởi , vòng quanh một lượt, “Mắt của em đúng là thật.”
Lúc trong căng tin thật chỉ hai họ, Bạch Minh đưa tay giữ lấy gáy cô, Từ Sanh Sanh bản năng rụt cổ , cả cô Bạch Minh kéo lòng. Bản giữ chặt và đè lên Bạch Minh, giọng mang theo ý , “Em mặc đồ đôi với đến ?”
Từ Sanh Sanh vạch trần tâm tư nhỏ, đỏ mặt, nhưng vẫn quên phản bác, “Anh đúng là mặt dày, em mới !” Nếu ánh mắt cô chột đến mức dám đối mặt với Bạch Minh thì .
“Được , dù em cố ý chuẩn , cũng ngầm mặc định chúng đang mặc đồ đôi , vui mà.” Bạch Minh cúi đầu chằm chằm gương mặt đỏ bừng của cô, “Ai ya, chăm sóc em như , tiểu thư thể thưởng cho một chút ? Anh học mệt quá~” Câu kéo dài giọng , vẻ như đang than khổ.
Từ Sanh Sanh , cô mím môi trừng mắt Bạch Minh chút hung dữ. hàng mi dài, đôi mắt to tròn long lanh khiến cái vẻ “hung dữ” của cô giống như đang thẹn thùng hơn. Bạch Minh , cứ thế đối mắt với cô, tay vẫn đặt ở gáy cô, ấm áp áp sát cổ cô. Như cô sẽ thoát . Dù như đang “thỉnh cầu”, nhưng hành động càng giống như đang “đe dọa”.
Môi Từ Sanh Sanh đang mím giờ chu , cô hừ một tiếng, “Anh buông tay .”
Bạch Minh thở dài, “Xin em đó, mệt lắm, vốn dĩ chẳng tham gia cái trại huấn luyện gì cả...” Nắm thóp chuẩn xác, Bạch Minh vẫn là quá hiểu Từ Sanh Sanh. Từ Sanh Sanh nghĩ đến Bạch Minh rõ ràng thật thể cần học nữa, học chẳng vui chút nào. là vì gặp , nếu trực tiếp đến dì Hứa và sẽ hỏi...
Từ Sanh Sanh mềm lòng , cô là dễ mềm lòng. đối với của thì cô mềm lòng giới hạn. Đặc biệt là Bạch Minh.
Bạch Minh thở dài xong, cô gái đang giữ lấy gáy bỗng nhiên chủ động ghé sát , hôn một cái thật nhẹ lên khóe môi , kèm theo tiếng lầm bầm cam lòng của cô, “Liên quan gì đến em chứ, những thứ học chẳng là của ...” Từ Sanh Sanh miệng cứng rắn nhất, nhưng lòng mềm yếu nhất.
Bạch Minh , cũng ghé sát hôn một cái lên má mềm mại của cô, khiến cô khó chịu , “Nước bọt dính lên kìa.”
“Đầy pin .” Bạch Minh buông cô , “Anh thể học tiếp .”
Từ Sanh Sanh chớp chớp mắt, mặt cũng lộ một nụ ngây ngô, “Đồ ngốc.”