Thanh mai tiểu thư vừa tranh vừa giành, ngày nào cũng đòi hôn - Chương 2:-- Đóng dấu cho cậu ---

Cập nhật lúc: 2025-10-13 11:59:41
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Thật lòng mà , Bạch Minh ấn tượng khá về Từ Sanh Sanh. Dù kiếp công ty nhà cô chèn ép công ty của . về bản chất thì điều liên quan đến Từ Sanh Sanh, là do em trai vô dụng của cô mở một công ty, là đối thủ của Bạch Minh. Kết quả là đấu Bạch Minh liền về tìm bố... Mà điều cũng chẳng trách , ai bảo nhà một bố cơ chứ? Dù thì lúc đó Từ Sanh Sanh tham gia chuyện ăn của gia đình họ, trong truyền thuyết là đấu đá nội bộ nghiêm trọng. Hồi đó, khi đến tìm để kết hôn, quả thật cô cứu vãn công ty của Bạch Minh. Theo Bạch Minh, hai giống đối tác hơn, nên ấn tượng thật cũng tệ.

 

Lúc , cô bé với hai b.í.m tóc đều buộc dâu tây nhỏ, nhưng cô thích bánh kem dâu tây.

 

Anh vui vẻ vươn tay lấy, “Vậy ăn thì ăn đây.”

 

“Hừ.” Gương mặt nhỏ nhắn căng thẳng của Từ Sanh Sanh cuối cùng cũng dịu một chút khi thấy Bạch Minh ăn một miếng bánh kem dâu tây. Hôm qua còn cứ chằm chằm, rõ ràng là ăn.

 

Lúc , cô giáo bục , “Được , các em ngay ngắn nào, hôm nay chúng sẽ học đếm...”

 

Kha Dĩ xích gần Bạch Minh, vẻ mặt đầy thèm chiếc bánh kem dâu tây mặt , “Bánh của nhà tiểu thư đó nha, ăn một miếng ?”

 

Bạch Minh liếc một cái, vẻ thèm gương mặt của bé mũm mĩm quá rõ ràng, nhưng Bạch Minh vẫn dịch chiếc bánh một chút, “Không .” Béo nữa là bố đ.á.n.h mất.

 

Từ Sanh Sanh ở bên cạnh thấy Bạch Minh giữ đồ ăn thì khóe môi cong lên một cách vui vẻ. Sau đó cô bé để ý thấy miếng băng dán cá nhân màu hồng mà vứt Bạch Minh dán lên tay thương. Tâm trạng càng hơn.

 

Thế nên đến tiết mỹ thuật tiếp theo, Bạch Minh vẫn đang tiêu hóa chuyện trọng sinh về mẫu giáo. Anh đang nghĩ xem nên tiếp tục bon chen nữa , kiếp quá bon chen , kiếp chút im.

 

Trước mắt bỗng nhiên vươn tới một bàn tay nhỏ nhắn trắng như tuyết, bên cạnh bàn tay nhỏ còn những chiếc bút màu nước xếp gọn gàng. Bạch Minh về phía chủ nhân của bàn tay nhỏ. Từ Sanh Sanh với gương mặt nhỏ căng thẳng vươn tay cầm lấy bàn tay nhỏ đen nhẻm của Bạch Minh, tạo thành sự tương phản rõ rệt với bàn tay trắng nõn của cô bé.

 

“Mình đóng dấu cho nha.” Giọng Từ Sanh Sanh vẫn còn mang theo vẻ ngây thơ của trẻ con.

 

Bạch Minh cô bé, “Đóng dấu?”

 

Từ Sanh Sanh ‘ừm’ một tiếng, “Không hôm qua bảo vẽ đồng hồ lên tay nữa ?”

 

Bạch Minh giơ bàn tay nắm của lên, đó vẽ một chiếc đồng hồ, chính là cái ... “Cái cũng là vẽ ?” Bạch Minh hỏi.

 

Từ Sanh Sanh với vẻ mặt kỳ lạ, “Hôm qua cứ đuổi theo bắt vẽ đó chứ.” Cô bé nhíu mày, chút lo lắng hỏi, “Bạch Minh, ngã hư não ?” Nói bàn tay nhỏ mềm mại lo lắng sờ trán , “Mình bảo chú tài xế đưa bệnh viện khám xem , vốn ngốc lỡ mà còn ngốc hơn thì ...”

 

Khuôn mặt vốn trắng, khi nhắc đến bệnh viện thì càng tái nhợt rõ rệt. Bạch Minh vội vàng , “Mình , chỉ là nhất thời ngẩn thôi, nhưng mà vẽ cũng khá đó, chỉ là kim phút đồng hồ nhiều ?”

 

Từ Sanh Sanh im lặng, Bạch Minh thấy ánh mắt kẻ ngốc trong đôi mắt của một đứa trẻ năm tuổi, “Là bảo vẽ. Nói thế mới ngầu.”

 

Bạch Minh: ...

 

Cuối cùng Từ Sanh Sanh vẫn vẽ đồng hồ lên bàn tay còn của , nhưng tên lên đó. Một đứa trẻ năm tuổi tên quả thật , quan trọng là tên của Từ Sanh Sanh nhiều nét. Cả một cánh tay của Bạch Minh đều cô bé đầy. Mặc dù cũng tại chiều theo một đứa nhóc. Cuối cùng Bạch Minh tổng kết là do mới trọng sinh nên vẫn hồn.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thanh-mai-tieu-thu-vua-tranh-vua-gianh-ngay-nao-cung-doi-hon/chuong-2-dong-dau-cho-cau.html.]

Cho đến khi tan học buổi chiều. Trấn Đàm Thủy lớn, hàng xóm láng giềng ở đây đều quen , nên dù là giờ tan học mẫu giáo, khi một phụ sẽ đón cả con và con nhà hàng xóm cùng. Còn một kiểu nữa là như Bạch Minh và bạn bè, nhà cách đó hai bước chân là tới, nên cứ thế chạy thẳng khỏi nhà trẻ. Cô giáo gọi cũng gọi . Từ Sanh Sanh cứ thế Bạch Minh Kha Dĩ và bạn bè kéo . Hôm nay, chờ nữa?

 

Từ Sanh Sanh ôm chiếc cặp sách nhỏ của , cô giáo đẩy đến cổng chờ tài xế đến đón. Cô bé trông giống hệt một con búp bê, dù xe lăn vẫn khiến đường ngoái thêm vài .

 

Bạch Minh ban đầu cùng Kha Dĩ và bạn bè, nhưng kìm đầu một cái. Thì thấy Từ Sanh Sanh đang xe lăn chờ đến đón. Thật kỳ lạ, rõ ràng chỉ là một đứa trẻ năm tuổi, cảm nhận sự cô đơn từ cô bé?

 

Bạch Minh Kha Dĩ đang mua kẹo ở tiệm tạp hóa nhỏ, tiền tiêu vặt của bọn họ nhiều, mua kẹo xong là đủ tiền mua xúc xích que. Kha Dĩ đầu bàn với Bạch Minh, “Hay là thế , mua kẹo, mua xúc xích que, cho l.i.ế.m một miếng kẹo của , cho ăn một miếng xúc xích que của ?” Trẻ con mà, cầu kỳ như , chuyện ăn chung nước bọt của đây thật sự khá phổ biến.

 

Bạch Minh móc một đồng còn trong túi , “Mình mua hết kẹo.” Rồi đợi Kha Dĩ kịp phản ứng, liền cầm kẹo trong tay chạy .

 

“Ăn bánh của , kẹo cho ăn.” Từ Sanh Sanh đang ngẩn bỗng thấy một bàn tay cầm bốn năm viên kẹo đưa đến mặt cô bé. Từ Sanh Sanh theo bàn tay tên cô bé, thấy nụ rạng rỡ của Bạch Minh. Má đen nhẻm, răng trắng bóc.

 

Sao ? Từ Sanh Sanh nghĩ đến ‘mặt trời’ mà cất cặp sách, và cả cây lan mà cô bé lén lút nhặt. Để nhặt cây lan mà suýt chút nữa cô bé ngã khỏi xe lăn... Cô bé viên kẹo trong tay , khẽ nhíu mày, loại kẹo , vẻ rẻ tiền.

 

Thấy Từ Sanh Sanh động đậy, Bạch Minh nhớ biệt danh của cô bé là tiểu thư. Dứt khoát tự bóc một viên, trực tiếp nhét miệng cô bé, “Mẹ , trẻ con đừng cau mày mãi, ngon ?”

 

Mèo con Kute

“Cái gì thế !” Từ Sanh Sanh với vẻ ghét bỏ, nhưng giọng ngày càng nhỏ dần, “Khó ăn c.h.ế.t .” Thật khó ăn chút nào, chua chua ngọt ngọt, vị cam đậm, ngon hơn cô bé tưởng. Đôi mắt xinh của cô bé sáng rực lên.

 

Tâm trạng trẻ con thật sự quá dễ thấu, Bạch Minh để ý đến sự ‘khẩu thị tâm phi’ của cô bé, chỉ là đôi chân đang xe lăn của cô, kìm nhíu mày.

 

Rất nhanh đó, mặt họ dừng một chiếc Maybach, tài xế đỗ xe xong, nữ quản gia nhanh chóng bước tới gọi một tiếng, “Sanh Sanh, chờ lâu lắm ?” Từ Sanh Sanh lắc đầu, trong miệng là viên kẹo ngọt ngào, tâm trạng cũng hơn, dường như là vì thấy Bạch Minh mà tâm trạng cô bé trở nên vui vẻ. Cô bé đầu với Bạch Minh, “Mình đây.” Nữ quản gia bế cô bé lên xe xong, tài xế cất chiếc xe lăn . Xe nhanh rời .

 

Bạch Minh còn thấy hai cô giáo nhỏ, “Đáng tiếc cho đứa bé xinh như , xe lăn.” Bạch Minh nhớ rõ ràng, kiếp khi Từ Sanh Sanh xuất hiện mặt thì cô hề xe lăn. đồn cô hồi nhỏ từng gặp tai nạn, hóa là nhỏ thế ...

 

“Bạch Minh cho ăn một miếng nha, chia cho một viên kẹo ?” Cậu bé mũm mĩm giơ một cây xúc xích que đến mặt Bạch Minh. Bạch Minh thu hồi suy nghĩ, cây xúc xích que mặt. Cậu nhóc , nãy còn là l.i.ế.m một miếng ăn một miếng xúc xích que mà! Bạch Minh trực tiếp c.ắ.n một miếng xúc xích que lớn, chạy , “Không cho!”

 

“Bạch Minh!” Giọng của bé mũm mĩm đầy kinh ngạc.

 

“Hai đứa chậm thôi, đừng ngã đấy!!!”

 

“Tiểu Bạch đừng ngã!”

 

“Tiểu Kha, xúc xích của con rơi !”

 

“Oa oa oa~”

 

Tiếng của Kha Dĩ theo gió truyền tai Bạch Minh, nở một nụ . Bây giờ đang là giờ tan học, đường cũng khá đông, là phụ đón con, xe cộ chạy chậm nhưng hề tiếng còi, dường như tốc độ thời gian ở đây đều chậm , các quầy xúc xích que và đủ loại hàng ăn vặt ven đường đều vây quanh một đám trẻ con líu lo. quầy xúc xích que thì bất kể lúc nào trông cũng đông hơn các quầy ăn vặt khác... Chỉ Bạch Minh năm sáu tuổi cảm nhận thở của trấn Đàm Thủy bao quanh , lúc mới cảm giác thật sự trở về. Gió mùa đông của trấn Đàm Thủy dường như cũng mang theo ấm. Bạch Minh nghĩ, sống một nữa, cũng cảm thấy thật .

 

 

Loading...