Thanh mai tiểu thư vừa tranh vừa giành, ngày nào cũng đòi hôn - Chương 207:-- Em là của anh! ---
Cập nhật lúc: 2025-10-13 12:05:30
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hứa Nguyệt và Bạch Minh nán đây quá lâu. Lão Bạch về đến nơi thì họ cũng về nhà. Trước đó, khi Bạch Minh xong, Hứa Nguyệt vẫn luôn im lặng, cô lời nào. Dường như đang suy nghĩ điều gì đó, cũng dường như nghĩ thông suốt . Ngu Tư Tư và Từ Sanh Sanh lúc cũng yên tĩnh. Mẹ con Hứa Nguyệt sắp về, Ngu Tư Tư gọi Từ Sanh Sanh , rằng lâu kỹ cô bé, cô bé ngủ với tối nay. Thực chất là bà đây là chuyện riêng của gia đình Hứa Nguyệt, và con gái tiện nhúng tay . May mắn là Từ Sanh Sanh cũng hiểu điều đó, chỉ với Bạch Minh và rằng, tối nay cô sẽ ngủ bên . Tuy Từ Sanh Sanh thường xuyên ở đây, nhưng vẫn luôn phòng riêng.
Bạch Minh cũng gì, chuyện của , đây vẫn luôn là chủ đề thỉnh thoảng bàn luận trong nhà họ. Nói thật, gia đình Bạch Minh vẫn luôn khá thuận lợi. Cũng chuyện gì phiền lòng, trừ việc Hứa Bằng thỉnh thoảng xuất hiện gây chuyện. Kể từ cãi vã lớn năm lớp mười, thực Hứa Bằng lâu xuất hiện. Bởi vì chắc cũng Hứa Nguyệt thể vòi vĩnh như nữa. Những tin tức về việc họ ly hôn mà Bạch Minh đều do Hứa Nguyệt kể. Hứa Nguyệt dù cũng lớn lên ở đó, những bạn cùng làng vẫn còn giữ liên lạc. Dù là vì tò mò chuyện phiếm thực sự quan tâm, thỉnh thoảng họ cũng gọi điện cho Hứa Nguyệt để hỏi về chuyện . Vì , Hứa Nguyệt , thì Bạch Minh và Lão Bạch tự nhiên cũng .
Cả gia đình ba về đến nhà, Lão Bạch rõ ràng cũng chọc tức ít. “Sau thể để nhà nữa.” Giọng Lão Bạch nghiêm túc, chút trầm. Bình thường khi chuyện với Hứa Nguyệt, ông vẫn luôn tươi. Rất hiếm khi dùng giọng điệu nghiêm túc như . Hứa Nguyệt chỉ gật đầu, “Được.”
Bạch Minh rót nước cho họ, “Bố , đừng tức giận nữa.”
Mèo con Kute
Lão Bạch và Hứa Nguyệt đều về phía con trai. Bạch Minh gầy một chút khi lên lớp mười hai. Việc học hành cường độ cao thực sự khiến gầy . Huống chi, Bạch Minh thời gian rảnh còn tập thể dục, về nhà giúp đỡ. Hứa Nguyệt bất lực, “Không con trai, chỉ tức giận thôi, một lát nữa là .”
Bạch Minh gật đầu, xuống bên cạnh cô, “Vừa giọng con thể lắm, nhưng đó là những lời thật lòng con .”
Hứa Nguyệt ừ một tiếng, “Mẹ .”
Lão Bạch tuy họ gì, nhưng đoán cũng đoán , chắc chắn là con trai ông khuyên vợ nên nghĩ thoáng . Ông , “Vừa bố cho nhà .”
“Con thấy đứa bé đáng thương…” Hứa Nguyệt nhíu mày, nhưng thêm gì nữa. Cô thấy đứa bé đáng thương thật, nhưng Hứa Bằng chẳng hề xót thương Bạch Minh một chút nào. Cái gì mà xem thử, nếu phù hợp thì tạm thời thi đại học nữa? Đại học năm nào cũng thể thi , nhưng mạng sống của con trai cô quan trọng hơn… Nghe câu đột ngột thì vẻ sai, nhưng vấn đề là đây là Bạch Minh của họ, dựa chứ? Hứa Nguyệt bao che, mềm lòng, nhưng bao che . Với cô, Lão Bạch và Bạch Minh đều là những thể chạm . Hứa Bằng quá thẳng thừng, cuối cùng chẳng đuổi ngoài ?
Bạch Minh xong vẫn hỏi một câu, “Đứa bé đó thực sự bệnh ?”
“Ừ, bệnh án cũng mang đến , xem qua thì đúng là bệnh. thấy lời khuyên của bác sĩ là để họ đợi tủy xương phù hợp, mới kiểm tra mấy ngày thôi…” Vì sự tôn trọng đối với sinh mạng, Lão Bạch cuối cùng cũng những lời khó hơn, cũng thật sự sắp c.h.ế.t, mở miệng cứ như nhà họ hiến tủy cho con . Ai mà chịu chứ.
Bạch Minh cũng ngờ sẽ chuyện như , dù kiếp cũng đứa bé . Không ngờ đứa bé bất ngờ xuất hiện , mắc căn bệnh như khi còn nhỏ tuổi.
Hứa Nguyệt thấy Bạch Minh nhíu mày suy nghĩ, vội vàng , “Con trai đừng lo lắng chuyện , những gì con đều , con về ngủ , ngày mai còn học mà.” Con trai học lớp mười hai, cô thực sự những chuyện ảnh hưởng đến thằng bé. Không gì quan trọng hơn tiền đồ của con cái.
Bạch Minh ừ một tiếng, dậy, bố vẫn nhắc nhở một câu, “Mẹ, nếu đang nghĩ đến việc tìm dì Ngu hoặc bà ngoại giúp đỡ, cần suy nghĩ kỹ một chuyện, chen ngang, thể là cướp cơ hội sống của khác. Nếu vì thiết mà gánh lấy nghiệp quả , thì thôi, nhưng vì đứa con ngoài giá thú của Hứa Bằng, đáng ? Nghiệp quả , tại cần bố gánh?”
Bạch Minh xong những lời thì xách cặp sách một tiếng, “Con tắm đây.”
Cho đến khi đóng cửa phòng, Hứa Nguyệt và Lão Bạch ở bên ngoài vẫn im lặng gì. Bạch Minh thở phào một , những lời quá thẳng thừng. đó cũng thực sự là những gì , lẽ chút lạnh lùng và ích kỷ. Bạch Minh trọng sinh , đối với nghiệp quả vẫn chút tin tưởng. Anh bố vì loại như mà gánh lấy nghiệp quả. Theo như hiểu về Hứa Nguyệt, cô thực sự thể sẽ cầu xin dì Ngu và bà ngoại giúp đỡ. Và họ cũng thực sự sẽ giúp. Bạch Minh . Sinh tử hữu mệnh. Đứa bé đó nếu lớn, thì sẽ đợi thôi. Bằng cướp cơ hội của khác, gánh lấy nghiệp quả là bố , Bạch Minh thực sự . Hơn nữa tin rằng khi như , Lão Bạch sẽ đưa quyết định.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thanh-mai-tieu-thu-vua-tranh-vua-gianh-ngay-nao-cung-doi-hon/chuong-207-em-la-cua-anh.html.]
Điện thoại của Bạch Minh rung lên điên cuồng. Anh lấy xem, quả nhiên là Từ Sanh Sanh vẫn luôn gửi tin nhắn. Ban đầu chỉ là vài biểu tượng cảm xúc. Sau đó thì trở thành…
【Không đồng ý !】
【Đừng là tủy xương, hiến m.á.u cũng .】
【Anh là của em, em là , mềm lòng đồng ý !!!!】
【Thật sự thì em sẽ tìm bố em nghĩ cách, dù cũng !! Dì Hứa cũng !】
【Thấy thì trả lời em!】
【Bạch Minh!】
【Bạch Minh Bạch Minh!】
【Bạch Minh Bạch Minh Bạch Minh!!!】
Hình ảnh nũng, lăn lộn
Bạch Minh thấy thì đột nhiên bật , trả lời một câu, 【Anh đồng ý, nãy còn khuyên bố , , rõ trong lòng.】
Ở phòng bên cạnh, Từ Sanh Sanh về phòng thấy tin nhắn của Bạch Minh thì thở phào nhẹ nhõm, 【Vậy thì , gì quan trọng hơn .】
Không gì, quan trọng hơn . Bạch Minh cứ chằm chằm dòng chữ , lâu, đó trả lời một tin nhắn thoại, “Cũng gì quan trọng hơn em, nhất định sẽ bảo vệ tài sản riêng của em thật .”
Những gì Từ Sanh Sanh , Bạch Minh là của cô, vì Bạch Minh sẽ bảo vệ tài sản riêng của cô thật , tức là sẽ bảo vệ chính thật . Từ Sanh Sanh thể hiểu , vì hài lòng chằm chằm dòng chữ đó. Cuối cùng hai chuyện qua tin nhắn thoại vài câu, Ngu Tư Tư gõ cửa hỏi Từ Sanh Sanh còn nghỉ ngơi ? Hai mới cúp máy.
Bạch Minh chút ngủ , dù cũng là ngăn cản bố giúp đỡ, đối phương chỉ là một đứa bé hai ba tuổi. Trong lòng vẫn chút thoải mái. Cuối cùng Bạch Minh cũng ngủ lúc mấy giờ. Sáng hôm tỉnh dậy Hứa Nguyệt , “Con trai cứ yên tâm, và bố lời con, mặc kệ.”