Bạch Minh thấy Từ Sanh Sanh các bạn cùng lớp cô đều hát , cô . Bạch Minh cũng yên nữa, với Mạch Địch và mấy một tiếng cầm đồ của . Từ Sanh Sanh vẫn đang đợi trong phòng riêng kế bên. Cô bạn học nãy cũng ngoài, khi đóng cửa phòng riêng thì gọi Bạch Minh một tiếng: “Bạch Minh, chuyện nghĩ vẫn nên với một chút.”
Bạch Minh dừng bước, cô: “Chuyện gì?”
“Là nãy gặp bạn gái của , ngay phòng riêng bên ngoài kế bên , cô với Từ Hàm Tinh hình như chút xung đột…” Cô bạn học kể chuyện nãy thấy. Cuối cùng Bạch Minh: “Chuyện là, thấy như đó, thấy bạn gái hình như vui lắm.”
Bạch Minh cô bạn học mặt, ý của cô hình như là an ủi bạn gái ? Anh một tiếng: “Cậu thấy bạn gái tùy tiện đ.á.n.h , sai ?”
“Không , chỉ là cảm giác thôi, bạn gái tay chắc chắn lý do của cô , cô xinh như …” Cô bạn học xong thì ngại ngùng một tiếng: “Ài, dù thì đây chúng cũng từng gặp bạn gái , cô giống loại tùy tiện tay , ấn tượng về cô …”
Mấy chiêu trò của Từ Hàm Tinh đối với con gái mà thật cũng hữu ích lắm. Bây giờ họ còn là những đứa trẻ con nữa, đặc biệt là con gái đối với con gái vốn hiểu rõ . Cho nên mấy thủ đoạn nhỏ mọn của Từ Hàm Tinh, chắc chắn sẽ còn hiệu quả như hồi cấp hai cấp ba nữa.
Bạch Minh cuối cùng một tiếng: “Cảm ơn. Vậy tìm cô đây.”
Cô bạn học gật đầu, vẫy vẫy tay, nghiêm túc : “Hai thật sự đôi.”
Bạch Minh một tiếng cảm ơn, gõ cửa phòng riêng kế bên, đó đẩy cửa bước .
Sau khi , quả nhiên chỉ thấy Từ Sanh Sanh một đó đợi. Nghe thấy tiếng động, cô ngẩng đầu về phía cửa, thấy bước là Bạch Minh thì nở một nụ .
“Bên cũng kết thúc ?” Từ Sanh Sanh dậy.
Bạch Minh đóng cửa tới: “Ừm, xong , đều đang trò chuyện, thôi.”
“Không chứ?” Từ Sanh Sanh đưa tay về phía Bạch Minh, tuy là hỏi nhưng thực hề chút áy náy nào.
Bạch Minh : “Đương nhiên .” Anh cúi hôn cô một cái: “Đưa tay xem, tay nào?”
Bạch Minh kéo tay Từ Sanh Sanh lên vài cái. Cả hai tay đều vẻ gì: “Đau ? Không để ? Cứ tự tay.”
Từ Sanh Sanh bộ dáng cúi mắt lẩm bẩm tay , cảm thấy thật đáng yêu. Cô dùng hai tay úp lên mặt : “Sao đáng yêu thế, em đ.á.n.h mà thái độ ? Hơn nữa còn bạn thấy nữa chứ…”
“Thế thì chứ, chắc chắn là cô đáng đời, bạn nãy cũng , em thể tùy tiện đ.á.n.h .”
“Vậy thì bạn vẫn còn vẻ ngoài , em chính là loại tùy tiện đ.á.n.h đó…” Tuy , nhưng Từ Sanh Sanh vẫn thả lỏng cơ thể một chút. Cô tự tay hối hận, nhưng cô sợ khác sẽ nghĩ bạn gái của Bạch Minh là một tệ.
Bạch Minh hôn nhẹ lòng bàn tay cô: “Không , dù em là cô gái tùy tiện đ.á.n.h chăng nữa, cũng thích.”
Từ Sanh Sanh dụi dụi mặt : “Mới cần thích .”
“Em nhất là như .” Bạch Minh dậy vươn tay trực tiếp bế cô từ ghế lên: “Đi thôi, ngoài dạo một chút, ăn no xong lì động đậy ?”
Từ Sanh Sanh cứ thế nũng ôm lấy cổ : “Vậy em vẫn động, bế em …”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thanh-mai-tieu-thu-vua-tranh-vua-gianh-ngay-nao-cung-doi-hon/chuong-291-day-la-soc-con-xinh-dep-da-hon-roi.html.]
Bạch Minh miệng lẩm bẩm vài câu, nhưng vẫn bế cô ngoài. Đến vị trí cửa, cô vẫn tự buông tay. Hai nắm tay ngoài. Bạch Minh Từ Sanh Sanh lầm bầm , kéo ngoài, xem tâm trạng cô cũng ảnh hưởng nhiều lắm nhỉ?
Chỗ cách trường học xa lắm. Hai bàn bạc một chút, đường mua cho Từ Sanh Sanh một cốc sữa về. Tuy là sữa mua cho Từ Sanh Sanh, nhưng cuối cùng vẫn là Bạch Minh uống hết. Bạch Minh cho Từ Sanh Sanh uống quá nhiều sữa, đặc biệt là sữa đá.
Bạch Minh lúc lắc tay cô uống sữa: “Hôm nay em vui ?”
“Có chứ, lúc sáng em thấy cô thì giận lắm, đó nãy em tát cô một cái thì tự nhiên giận nữa.” Từ Sanh Sanh : “Chỉ cảm thấy cô cũng chỉ dùng mấy thủ đoạn nhỏ mọn trẻ con như thôi ?”
Kiếp từng cảm thấy đáng ghét, đáng sợ, bây giờ xem cũng chỉ . Cô hình như thật sự còn bận tâm nữa . Thậm chí là những lời Từ Hàm Tinh cố ý chọc tức cô, phản ứng đầu tiên của cô là “trẻ con ?” Kiếp thể tức giận như chứ? Đánh cô vì thật sự bận tâm lời cô , chỉ là thấy cái bộ dạng tiện nhân đó thì tay tát cô thôi. Cứ đơn giản thôi.
Bạch Minh nụ mặt cô, chính cũng nở một nụ : “Thế thì , tiểu Sanh Sanh nhà chúng là giỏi nhất mà. Lần nếu ai chọc em giận, cứ tát cô nữa. thật sự thể gọi tay ? Anh sợ em đau tay.”
“Đương nhiên là tát cô ngay lập tức mới sướng chứ, nếu gọi thì cái khí đó cũng mất .”
Bạch Minh cô , cảm thấy Từ Sanh Sanh hình như vẫn luôn như thế, trẻ con nhưng cũng chịu ấm ức. Như .
“Vậy Từ Hàm Tinh em định xử lý thế nào? Anh thấy bộ dạng cô , tiếp cận chắc là vì em.” Bạch Minh nghĩ đến bộ dạng Từ Hàm Tinh, cái vẻ đó, mấy thủ đoạn nhỏ mọn đó, cứ như học sinh tiểu học .
“Cô mà còn bén mảng tới gần thì cứ tát cô .” Vừa cô giơ tay lắc lắc, ý bảo cứ thế mà tát.
Bạch Minh bật : “Không , tưởng bệnh gì đó, động một tí là tát ?”
“Vậy còn thương hoa tiếc ngọc cơ ?” Từ Sanh Sanh vô duyên vô cớ bắt đầu lái sang chuyện khác, đưa tay hất tay .
Mèo con Kute
Bạch Minh nắm c.h.ặ.t t.a.y cô buông: “Đừng vô lý nữa chứ.”
Từ Sanh Sanh hừ một tiếng, cũng hất tay nữa. Đâu thật sự giận dỗi, thể thật lòng nỡ hất chứ?
Bạch Minh đưa ngụm sữa cuối cùng đến bên miệng cô: “Ngụm cuối cùng.”
Thói quen của Từ Sanh Sanh là ngụm đầu tiên uống, và ngụm cuối cùng cũng là cô uống. Bạch Minh cô “oa ừ” một tiếng c.ắ.n lấy ống hút, uống hết chỗ sữa còn trong hai ngụm. Cuối cùng cô vui vẻ nheo mắt: “Quán sữa cũng tệ.”
Bạch Minh đưa tay vuốt ve mặt cô: “Giống y như sóc con.”
Từ Sanh Sanh đảo mắt một cái, đột nhiên hỏi : “Anh từng hôn sóc con bao giờ ?”
Bạch Minh: ???????? Đây là vấn đề gì ?
Bạch Minh : “Chưa, em đây còn chê sóc con ?”
Vừa xong thì thấy Từ Sanh Sanh kiễng chân hôn một cái: “Đây là sóc con xinh , hôn .”