Thanh mai tiểu thư vừa tranh vừa giành, ngày nào cũng đòi hôn - Chương 3:-- Vậy mình muốn Bạch Minh ---

Cập nhật lúc: 2025-10-13 11:59:42
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Lúc , Từ Sanh Sanh đang trong xe, tay cầm ly sữa ấm quản gia đưa nhưng uống. Bàn tay nhỏ bé còn thì lục trong cặp sách mặt trời nhỏ bằng nhựa và bông lan, cứ thế đặt lên đùi mà ngắm . Bạch Minh đúng là ngốc, đây hoa dại, đây là lan mà. Với cả, rõ ràng mặt trời do bẻ mà cho cô giáo…

 

nghĩ đến việc chính vì tò mò Bạch Minh và các bạn mỗi trưa chơi mà lén lút đẩy xe lăn ngoài, Từ Sanh Sanh cảm thấy cũng chẳng thông minh hơn là bao.

 

Quản gia khuôn mặt trắng nõn của cô bé, mặt trời nhỏ và bông lan đùi cô, chủ động bắt chuyện: “Tiểu thư mai mới về, cô vui vì hôm nay con thể tháo mặt trời nhỏ của trường mẫu giáo và nhổ bông lan của cô hiệu trưởng, còn lắp cho trường mẫu giáo năm mươi, một trăm cái mặt trời nữa, lan cũng sẽ đền bù.”

 

Ít nhất bây giờ Sanh Sanh cũng nghịch ngợm như những đứa trẻ khác .

 

Từ Sanh Sanh đặt mặt trời nhỏ và bông lan sang một bên. Cô tiểu thư mà quản gia chính là bà ngoại của cô bé. Từ Sanh Sanh khi xảy chuyện đưa đến sống cùng bà ngoại. Đến giờ ba tháng, bà ngoại đối xử với cô bé , nhưng cô bé vẫn nhớ bố .

 

Lúc , cô bé nghiêm túc với quản gia: “ mà, năm mươi mặt trời, Hậu Nghệ cũng b.ắ.n hết ...”

 

Dù trẻ con trưởng thành sớm đến mấy, đôi khi những suy nghĩ ngây thơ của chúng vẫn khiến thấy đáng yêu.

 

Quản gia lúc bật : “Vậy thì tặng năm mươi cái nữa. À , tiểu thư tìm cho con một bạn đồng hành, bình thường thể cùng con học, cũng tiện hơn...”

 

Từ Sanh Sanh cau mày, tâm trạng buồn bã, khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng: “Bố sẽ đến đón con sớm, con cần bạn đồng hành.”

 

Lúc , hương xúc xích que từ ngoài cửa sổ mở truyền , cùng với giọng quen thuộc của Bạch Minh: “ mua cho , còn thế?”

 

Bạch Minh Kha Dĩ đến chảy cả nước mũi, với tư cách một trưởng thành, ít nhiều cũng chút ghét bỏ. Thật sự, dù là bạn từ nhỏ, nhưng điều đó ngăn cản ghét bỏ nó.

 

“Ối chà, là nhà ở nửa sườn núi ? Xe đúng là xe , ăn uống cả đời cũng mua nổi .”

 

“Ông Vương mơ nhanh hơn hahaha~”

 

Giữa những lời trêu chọc của lớn, Bạch Minh ngẩng đầu sang, chiếc Maybach màu đen giống như một lồng giam giam giữ công chúa nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng sứ của Từ Sanh Sanh thể thấy qua cửa sổ xe, nhưng ánh mắt giống như một đứa trẻ nên .

 

Bạch Minh cũng vì tâm lý gì, ngẩng đầu vẫy tay về phía Từ Sanh Sanh đang sang: “Tạm biệt tiểu thư đại gia.”

 

“Oa, là tiểu thư đại gia đó nha~” Kha Dĩ cũng ngừng , nhanh chóng c.ắ.n một miếng xúc xích nướng của , chỉ cửa sổ chiếc Maybach đang đóng : “Cô thèm để ý đến .”

 

“Cậu hiểu . Cô .” Bạch Minh vô tư , khuôn mặt nhỏ nhắn trống rỗng của Từ Sanh Sanh lúc nãy khiến khó liên tưởng đến dáng vẻ kiêu ngạo của cô bé .

 

“Về thôi, về nhà thôi, thì dùng roi mây đ.á.n.h đòn bây giờ...”

 

“Đợi với.”

 

Trong xe, Từ Sanh Sanh buông nút đang nhấn , hàng mi dài cụp xuống, tại Bạch Minh và các bạn của luôn thể vui vẻ như nhỉ? Có vì bố của họ ở bên cạnh ?

 

Quản gia từ một bên mò vài viên kẹo: “Sanh Sanh, của con đây.”

 

Từ Sanh Sanh cầm lấy, bóc một viên kẹo vị cam, mùi vị giống với viên kẹo Bạch Minh nhét miệng cô bé, nhưng tại viên kẹo nhập khẩu ngon bằng viên kẹo Bạch Minh cho cô bé.

 

“Con suy nghĩ kỹ xem , một vài bạn đồng hành lỡ việc con về với bố , khi bố đến thì ít nhất cũng bạn đồng hành cùng con mà?” Quản gia cẩn thận quan sát tâm trạng của Từ Sanh Sanh.

 

Một đứa trẻ thể , luôn cần bầu bạn, đây là lời khuyên của bác sĩ tâm lý.

 

Từ Sanh Sanh sờ mặt trời nhỏ trong tay, c.ắ.n nát viên kẹo trong miệng, hình như ngon bằng lúc nãy...

 

“Tìm bạn đồng hành, bà ngoại sẽ trả tiền cho đúng ?” Từ Sanh Sanh đột nhiên mở miệng, giọng mang theo sự non nớt độc đáo của trẻ con, nhưng ngữ khí quá đỗi bình tĩnh, giống như một đứa trẻ nên .

 

Quản gia cô bé hỏi, lập tức vui vẻ: “ ...”

 

“Vậy con Bạch Minh.”

 

Lúc , Bạch Minh mới nhà còn kịp cảm thán trở về ngôi nhà quen thuộc bao ngày xa cách, thì bố Bạch đang rửa xe duỗi chân đá m.ô.n.g một cái: “Thằng nhóc thối, tan học cặp sách ?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thanh-mai-tieu-thu-vua-tranh-vua-gianh-ngay-nao-cung-doi-hon/chuong-3-vay-minh-muon-bach-minh.html.]

Bạch Minh "ơi" một tiếng, đầu bố trẻ hơn hai mươi tuổi.

 

Được thôi, ông già lừa , đúng là vài phần trai.

 

Người đàn ông cao lớn vạm vỡ, đang ngậm t.h.u.ố.c lá, rửa xe chằm chằm Bạch Minh, cú đá cũng dùng sức.

 

“Con quên mất ...” Chẳng trách dễ dàng thế, hóa là quên mang cặp sách.

 

Bạch Minh nhanh nhẹn ôm chân bố leo lên: “Lão Bạch, bố chút trai đấy.”

 

Bố Bạch c.h.ử.i hai câu bằng tiếng địa phương vẫn đưa tay bế con trai lên, để mặc leo lên vai : “Mày đừng nịnh bợ, mày c.ắ.n khắp bạn học lớp lớn, đó bắt đè xuống sân trường mà đánh, bố đến , mày đền 200 tệ, lát nữa mày cẩn thận ăn đòn đó...”

 

Bình thường sắp đ.á.n.h là lập tức bò xuống khỏi ông mà la hét chạy trốn, nhưng hôm nay thằng con trai hề nhúc nhích.

Mèo con Kute

 

Lão Bạch ngẩng đầu một cái, liền thấy con trai đang vai mà ngốc nghếch.

 

Bạch Minh thực sự vui, sống một nữa, thực sự nhớ cuộc sống tuổi thơ. Đặc biệt là khi trải qua nhiều chuyện ở kiếp , bây giờ hy vọng đây là một giấc mơ, mà hy vọng nó là thật. Được sống một , thể thấy bố khi còn trẻ, thấy những bạn thời thơ ấu. Nhìn thấy thị trấn Đàm Thủy sôi động...

 

“Thằng nhóc thối mày ngốc nghếch gì thế? Đánh đến ngốc ?” Lão Bạch đặt s.ú.n.g nước xuống, giơ tay vỗ mặt con trai.

 

Lúc , một phụ nữ bước từ sân , phụ nữ trông thanh tú xinh , đôi mắt hạnh long lanh vẻ dịu dàng, chỉ là chiếc chổi lông gà bà cầm trong tay trông mấy dịu dàng: “Thằng nhóc thối Bạch Minh về ? Mày xuống đây ngay!”

 

Bạch Minh bản năng túm tai bố : “Bố ơi bố, bố chạy nhanh lên!”

 

Điếu t.h.u.ố.c của Lão Bạch sợ đến rơi mất, ông đỡ hai tay nhỏ bé của con trai cõng chạy ngoài, chạy kéo tay : “Thằng nhóc thối buông !!!”

 

“Lão Bạch! Ông còn dẫn con trai ông chạy trốn hả?”

 

Trước cửa tiệm rửa xe, cả gia đình ba gà bay ch.ó chạy loạn xạ.

 

Dì Phương hàng xóm bên cạnh : “Tiểu Bạch, lát nữa con đ.á.n.h xong thì qua đây uống nước đường nhé.”

 

Bạch Minh vai bố đáp: “Dạ, dì Phương xinh ~”

 

“Vợ ơi em đ.á.n.h con , em đ.á.n.h !” Lão Bạch chạy kêu than.

 

“Đánh hỏng con trai thì ? Dạy con còn tại !” Hứa Nguyệt đuổi theo chồng mà chạy.

 

Bạch Minh bố khi còn trẻ, còn thấy tiếng thiện ý của hàng xóm.

 

Anh nheo mắt , nụ môi rạng rỡ.

 

Một trận đại chiến đ.á.n.h con kết thúc khi điện thoại trong tiệm vang lên.

 

Hứa Nguyệt điện thoại.

 

Lão Bạch đặt Bạch Minh xuống, véo tai một tay bê bát nước đường hàng xóm cho mà nhà.

 

Bạch Minh gạt tay bố kêu đau, theo nhà.

 

Rồi đối diện với ánh mắt Hứa Nguyệt sang.

 

Bạch Minh: ??? Hôm nay ngoài đ.á.n.h gì nữa nhỉ? Nhìn thế gì?

 

Hứa Nguyệt cúp điện thoại xong đứa con trai lem luốc của hỏi: “Mày chọc ghẹo Từ Sanh Sanh trong lớp kiểu gì thế hả?”

 

Bạch Minh: ???

 

 

Loading...