Thanh mai tiểu thư vừa tranh vừa giành, ngày nào cũng đòi hôn - Chương 30:-- Chẳng lẽ tôi phải quỳ xuống nghe cô xin lỗi mới đúng sao? ---
Cập nhật lúc: 2025-10-13 12:00:09
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thật Bạch Minh cũng cần dỗ dành, cũng đến nỗi vì chuyện mà giận Từ Sanh Sanh. Theo Bạch Minh, Từ Sanh Sanh chỉ là tính trẻ con, giận nhanh cũng quên nhanh.
Đại tiểu thư hôm đến. Có vẻ vẫn đang giận. Ừm, nhưng bảo chú tài xế gửi đến một giỏ hoa quả là vận chuyển bằng đường hàng , và một giỏ rau củ. Kèm theo một hộp dâu tây trắng bóc lá.
Đây vẫn là chú tài xế Vương cố nhịn đưa cho Bạch Minh, : “Sanh Sanh cô thích ăn cái , cần, vứt cho đấy.” Chú còn cố tình nhấn mạnh chữ “vứt”, giọng điệu cũng khác hẳn.
Lúc đó Bạch Minh đang cầm điện thoại của bố chơi Sudoku, thì ừ một tiếng. Đành chịu, trong mắt bố , vẫn là trẻ con, mua điện thoại.
Trấn Đàm Thủy cũng chỉ lớn thế , Bạch Minh thấy cũng , cần điện thoại, đến đồng hồ trẻ em cũng cần loại đó.
Chú Vương ho khan hai tiếng, lấy một miếng bánh kem dâu: “Sanh Sanh sáng nay cô canh đầu bếp cả buổi, ngon, cũng đưa cho .”
Bạch Minh: ...
Cuối cùng cũng đặt điện thoại xuống, nhận lấy bánh kem dâu và dâu tây chú Vương đưa, “Ồ, cháu .”
Chú Vương từ cái túi vải trong tay lấy một hộp sô cô la, “Cô cũng thích ăn sô cô la...”
Bạch Minh: ...
Anh chằm chằm hộp sô cô la trong tay chú Vương, “Thật thì chú cứ đưa hết cho cháu ?”
Quả nhiên đây là kiểu xin dỗ dành đặc trưng của Từ Sanh Sanh. Rõ ràng là tự chuẩn , mà cứ nhất quyết là thích, cần, vứt ... Một cô bé kiêu ngạo, khó chiều nhưng mềm lòng.
Chú Vương thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đưa hết túi vải cho . Bạch Minh mở xem, bên trong là đồ ăn vặt thích. Còn cả những tấm thẻ Ultraman mà hồi nhỏ từng thấy thú vị và mua cùng Kha Dĩ một thời gian. Ừm, nhiều.
Một trong những cái hộp thu hút sự chú ý của . Anh đưa tay cầm lấy, ngẩn , điện thoại đời mới nhất?
Chú Vương cũng thấy, đó Từ Sanh Sanh bảo chú mang cả cái đến, chú còn bất ngờ. Dù thì hình như đây là cái Từ Sanh Sanh gửi đến hôm qua.
“Cái cô cũng cần ?” Bạch Minh giơ điện thoại lên lắc lắc, nó còn mới hơn cả mẫu Từ Sanh Sanh đang dùng.
Chú Vương gật đầu, “ , cô , hỏi thì cứ bảo là cần, thích, vứt .”
Mèo con Kute
Bạch Minh tức đến bật , lắm, hóa là thùng rác chuyên dụng của Từ Sanh Sanh đấy ? Mà cô bé lẽ cần điều chỉnh quan niệm về tiền bạc nhỉ? Cái điện thoại mới cả vạn tệ mà tặng là tặng.
Bạch Minh chú Vương vẫn còn đó hỏi, “Vậy cô bảo chú chờ cháu để đưa cháu lên đó ?”
Hứa Nguyệt dọn đồ trong từ khi thấy Từ Sanh Sanh gửi rau củ và hoa quả đến.
Nhìn là đây là giận dỗi với Tiểu Bạch , mà lẽ vẫn là cô bé sai. Bao nhiêu năm nay vẫn chiêu .
Chú Vương bất lực, “Hai đứa giận dỗi cái gì nữa thế? Sáng sớm cô dậy dọn đồ .”
Bạch Minh cũng thở dài, “Đi thôi chú, cháu lên một chuyến.”
Cuối cùng Bạch Minh cầm chiếc điện thoại mới bóc tem lên chiếc Maybach đó. Còn mấy cái cặp sách, mũ đây thì thôi , thể để lộ việc những thương hiệu đó. Vả dù là cho Bạch Minh, nhưng Từ Sanh Sanh dùng nhiều hơn .
Cũng tại , cô bé cứ thích nhét đồ của cặp sách của Bạch Minh, giật mũ của Bạch Minh mà đội. Mấy cái đó thì , nhưng điện thoại thì thể nhận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thanh-mai-tieu-thu-vua-tranh-vua-gianh-ngay-nao-cung-doi-hon/chuong-30-chang-le-toi-phai-quy-xuong-nghe-co-xin-loi-moi-dung-sao.html.]
Nếu Hứa Nguyệt mà thì mắng mất.
Bạch Minh theo xe chú Vương đến nhà Từ Sanh Sanh. Từ Sanh Sanh từ khi chú Vương rời luôn lén lút cửa sổ tầng hai.
Lúc thấy xe vẫn về, cô bé kìm chút sốt ruột. Không đúng chứ, mấy cái khác thì còn tạm, nhưng thấy điện thoại thì Bạch Minh thể phản ứng chứ? Có phản ứng chắc chắn sẽ đến tìm cô bé, lâu thế?
Cuối cùng cũng thấy chiếc Maybach quen thuộc xuất hiện. Từ Sanh Sanh nhanh chóng kéo rèm cửa phòng nhưng thò đầu rèm lén . Khóe miệng cô bé cong lên, lạch bạch chạy đến cửa mở khóa.
Như Bạch Minh chỉ cần đẩy cửa là .
Bạch Minh xuống xe lên tầng hai, rèm cửa đều kéo kín nên thấy gì. Dì Chu đang ở cửa thấy đến thì bất lực, “Ở lầu đấy, lão Vương ngoài là cô xuống nữa, chắc đang đợi .”
Bạch Minh cũng bất lực, giơ chiếc điện thoại trong tay lên, “Dì Chu , cái thứ đắt tiền lắm đấy, dì cứ để cô tùy tiện thế ?”
Dì Chu thở dài, “Thì bây giờ? Chúng chỉ là công, cô mới là bà chủ nhỏ, hỏi cô chủ ( Từ Sanh Sanh) cũng quản, bảo Sanh Sanh thích gì thì .”
Bà ngoại đúng là ... nuông chiều.
Cuối cùng Bạch Minh chỉ đành tự lên lầu. Đội cái dấu răng của cô bé, ở cửa gõ.
Người bên trong hỏi một cách hung dữ, “Làm gì đấy?”
giọng như đang cánh cửa, chắc là đang đợi lên ? Đây đúng là chuyện mà Từ Sanh Sanh thể .
“Cháu đẩy cửa đây nhé?” Bạch Minh , quả nhiên thấy tiếng động truyền đến từ cánh cửa. Anh đếm thầm vài giây mới đẩy cửa .
Anh thấy Từ Sanh Sanh đang khoanh chân giường, trừng mắt về phía cửa. Ừm, thảm, nên khí thế bằng.
Rõ ràng là vui khi thấy Bạch Minh , nhưng vẻ hỏi, “Ai cho ?”
“Con ch.ó nhỏ bảo , thì con ch.ó nhỏ sẽ sốt ruột mất.” Bạch Minh .
Quả nhiên mặt Từ Sanh Sanh đỏ bừng, cô bé nhớ tiếng... “gâu” đầy khí thế của khi tối qua. Nhìn Từ Sanh Sanh mím môi , cũng .
Bạch Minh thấy buồn , dứt khoát đặt hộp điện thoại trong tay lên mặt bàn, nếu dám vứt lên giường, đại tiểu thư còn dám nhảy lên c.ắ.n nữa.
“Thôi , cả, đến trả đồ, đây.” Nói xong cố tình chậm rãi , quả nhiên Từ Sanh Sanh đang bật dậy.
Trông cô bé đầy khí thế, “Cậu cái gì đấy! cho ? Cậu nghĩ phòng là cái chợ rau ? Muốn đến thì đến, thì ?”
Cái dáng vẻ hung dữ đó khiến Bạch Minh dừng bước, đầu cô bé, ừm, còn ngẩng đầu lên nữa. Mặt Từ Sanh Sanh là vì tức giận mà đỏ vì nín nhịn mà đỏ.
Dù thì hai , một cụp mắt, một ngẩng đầu một lúc. Từ Sanh Sanh vẫn mím môi nhanh chóng một câu, “Xin , sai , nên tùy tiện c.ắ.n và nổi cáu.”
Chỉ là giọng vẫn hung dữ, cũng lắp bắp. Khiến cảm giác cô bé tình nguyện. Cô bé xong thấy Bạch Minh phản ứng, cũng gì, chút sốt ruột, giọng lớn hơn một chút, “ xin mà! Còn gửi nhiều quà như nữa!”
Bạch Minh dáng vẻ hung dữ của cô bé, đột nhiên mở miệng, “ nên quỳ xuống cô xin thì mới hợp lý hơn nhỉ?”