Thanh mai tiểu thư vừa tranh vừa giành, ngày nào cũng đòi hôn - Chương 336:-- Họ đứng cạnh nhau, không ai có thể chen vào ---
Cập nhật lúc: 2025-10-13 12:07:54
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lời của Bạch Minh khá đột ngột, Từ Sanh Sanh rõ ràng kịp phản ứng. phản ứng bản năng của con là chân thật nhất. Chẳng hạn như sự bất ngờ trong mắt Từ Sanh Sanh lúc thể nào che giấu.
Bạch Minh mỉm , rút điện thoại lắc lắc, "Giờ thì ai tranh vé máy bay với chúng nữa."
" như mệt lắm ?" Từ Sanh Sanh chút vui mừng chút lo lắng hỏi. Tay cô nắm lấy cổ tay Bạch Minh, tin nhắn điện thoại của .
Bạch Minh để mặc cô nắm lấy cổ tay , lực nắm khá mạnh. "Anh chỉ sợ em mệt, nên em nghỉ ngơi thật ..." Ánh mắt Bạch Minh dịu dàng.
Anh cô , "Nghỉ ngơi thật chúng cùng về nhà." Từ Sanh Sanh vui vẻ gật đầu, "Vâng ạ~"
Cô thể rằng về, thực đó cô lẩm bẩm mấy . Chỉ là những lời lẩm bẩm ghi nhớ. Cảm giác thật vui.
Bạch Minh cô vui vẻ đặt máy tính bảng xuống, cả ngoan ngoãn giường, "Em nghỉ ngơi đây nha, đừng phiền em~"
Rồi cô nhắm mắt như thể , em ngủ đây~ Thật ngoan, cứ như một đứa trẻ.
Bạch Minh cứ thế ở bên cô, đợi đến khi cô ngủ say mới rời khỏi phòng khách. Anh vốn dĩ buồn ngủ.
Bạch Minh trả lời tin nhắn của Mạch Địch và những khác. Dù thì Bạch Minh học, Mạch Địch và họ cứ tưởng chuyện gì.
Sau đó Bạch Minh lấy máy tính xách tay gõ gõ cạch cạch suốt một buổi chiều.
Từ Sanh Sanh bệnh, cũng uống t.h.u.ố.c . Nên cô ngủ say.
Bình thường cô chỉ ngủ trưa nhiều nhất là hai tiếng. cô ngủ đến khi Bạch Minh nấu xong bữa tối mới gọi dậy.
Cả cô trông buồn ngủ, Bạch Minh dỗ dành ăn bữa tối, ăn thêm chút. vẫn trông buồn ngủ.
Lần bệnh khiến cô trông yếu ớt nhiều. Những năm gần đây Từ Sanh Sanh ít khi bệnh.
mỗi bệnh đều phiền phức. Thật may, tối đến Từ Sanh Sanh sốt. Rất dai dẳng.
Bạch Minh chăm sóc cô đến tận nửa đêm mới cuối cùng hạ sốt. Bạch Minh chút mệt mỏi, ngày mai còn tiết học lúc 8 giờ sáng.
Từ Sanh Sanh như yên tâm. Anh xuống ngủ đầy bốn tiếng.
Việc đầu tiên khi tỉnh dậy là vươn tay sờ trán Từ Sanh Sanh. Quả thật cô hạ sốt.
Từ Sanh Sanh Bạch Minh, một tiếng, "Sáng tiết học ?" Bạch Minh thở dài, "Anh yên tâm..."
"Không , em xin nghỉ , cũng hạ sốt , em tự lo cho , học ." Từ Sanh Sanh thờ ơ , "Em nhất định sẽ nghỉ ngơi thật , em còn về nhà nữa."
Bạch Minh cau mày, chằm chằm mặt Từ Sanh Sanh, đôi mắt cô trông sáng hơn hẳn. Cuối cùng Bạch Minh vẫn ngoài học.
Trước đó còn bữa sáng cho Từ Sanh Sanh. Cháo là nấu khi ngủ.
Bạch Minh xong một vài món ăn kèm cho cô liền ngoài. Chính còn kịp ăn.
Bạch Minh mua một cái bánh bao đường ăn đại. Cuối cùng cũng kịp đến lớp giờ học.
Vừa xuống Mạch Địch hỏi, "Sanh Sanh đỡ hơn ?"
Bạch Minh vì thức khuya nên trông tinh thần lắm, "Chưa, tối qua còn sốt nữa, ngoài mà vẫn lo lắng đây."
"Nghiêm trọng ?" Mạch Địch thở dài, "Nhớ hồi cấp ba cũng thế, Sanh Sanh mỗi bệnh ít nhất ba ngày mới học ....."
Mạch Địch còn nhớ là năm lớp mười một, trong lớp họ ai khởi đầu mà một đợt cúm. Cả lớp lượt lây.
Có những thể chất hơn một chút, cảm cúm sốt cũng cần xin nghỉ nhiều, như Bạch Minh, Mạch Địch và những bạn nam khác, uống t.h.u.ố.c xong tiếp tục cày đề.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thanh-mai-tieu-thu-vua-tranh-vua-gianh-ngay-nao-cung-doi-hon/chuong-336-ho-dung-canh-nhau-khong-ai-co-the-chen-vao.html.]
Hầu hết nhiều nhất là nghỉ một ngày. duy nhất Từ Sanh Sanh thì khác, cô nghỉ ba ngày.
Ngày thứ tư trở lớp, cả cô vẫn còn ủ rũ. Ban đầu cứ nghĩ là ngoại lệ. Kết quả năm lớp mười hai thêm một nữa, Mạch Địch vẫn học cùng lớp với hai họ.
Mạch Địch một cái mới về "cô nàng mỏng manh" Từ Sanh Sanh . Sau đó Mạch Địch cuối cùng cũng hiểu tại Bạch Minh và họ cung phụng cô như tổ tông .
Mèo con Kute
Vẫn nhớ hồi đó Từ Sanh Sanh dù hạ sốt, nhưng khi trở trường thì cô "hành hạ" Bạch Minh như thế nào.
Cái cũng , cái cũng , cái mắt, cái cũng mắt. Đến mức cầm một cây bút thấy thuận tay cũng nổi giận...
Bạch Minh chỉ thể dỗ dành, nhỏ giọng dỗ dành, dỗ thì chiều theo...
Đây cũng là lý do Mạch Địch và họ thấy Bạch Minh thật "khủng". Về tất cả đều cảm thấy việc Từ Sanh Sanh chỉ thích Bạch Minh là điều đương nhiên,
Nói cách khác, ai thể dỗ dành Từ Sanh Sanh như Bạch Minh chứ? Đây đúng là một tiểu thư chính hiệu mà.
Tình cảm của Bạch Minh và Từ Sanh Sanh cũng khá nổi tiếng ở trường cấp ba của họ. Quá rõ ràng. Hai họ cạnh , ai thể chen .
Ngay cả Lý Hoa và Kha Dĩ cũng . Mạch Địch lúc thấy vẻ mặt mệt mỏi của Bạch Minh, liền lấy một chai cà phê từ trong ngăn kéo.
Mua ở siêu thị, loại hòa tan, dùng tạm . Bạch Minh cảm ơn, cầm lấy chai cà phê trong tay uống gần hết.
Giáo viên liền bước bắt đầu tiết học. Sáng Bạch Minh chỉ tiết 8 giờ.
chiều còn một tiết nữa, quá phân tán. Điều cũng nghĩa là Bạch Minh cả ngày sẽ mệt mỏi.
Bạch Minh tan học liền chuẩn về xem Từ Sanh Sanh, nên tan học bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Tưởng Lệ Văn phía họ, những lời cũng rõ, lúc đầu quan tâm hỏi, "Sanh Sanh bệnh ? Có cần chăm sóc ? Em thể chăm sóc cô ..."
Tưởng Lệ Văn nghĩ cũng khá đơn giản, dù thì con gái chăm sóc con gái thì tiện hơn mà, ?
Mạch Địch , "Làm gì mà cần đến chúng em chứ, Minh ca một là đủ , thôi chúng ăn cơm ?"
Cuối cùng Mạch Địch kéo Tưởng Lệ Văn và mấy cô bạn ăn cơm. Bạch Minh trong lòng nghĩ ở nhà còn rau, về cần mua rau...
Bạch Minh xuống lầu, phía tiếng bước chân đuổi theo. Tôn Thiến Thiến chạy nhỏ tới bên cạnh Bạch Minh, "Bạch Minh, trưa ăn cơm một ?"
Cô thực Bạch Minh bạn gái, nhưng thích một thì thể kìm nén ý tiếp cận chứ.
Tôn Thiến Thiến cũng đang nghĩ gì, dù bạn với cũng mà...
đây thứ Ba, bạn gái của Bạch Minh đều đợi ở lầu. Hôm nay , nên Tôn Thiến Thiến chủ động tới hỏi một câu.
Bạch Minh cô , "Hả? Không , trưa nay tìm bạn gái."
Vừa liếc đồng hồ điện thoại, hành động sẽ tạo cho khác một ảo giác như đang giục giã.
Quả nhiên Tôn Thiến Thiến "ồ" một tiếng, chút ngượng ngùng cúi đầu.
Bạch Minh tưởng rằng chuyện xong, định đây. Tôn Thiến Thiến nhanh mở lời, "Trong giờ học vài chỗ em hiểu, em thể hỏi ?"
Vừa cô ngẩng đầu lên, vẻ mặt đầy mong đợi Bạch Minh. Rồi Bạch Minh nghiêm túc , "Thực thấy hỏi giáo viên sẽ hơn là hỏi , dù thì những điều em hiểu thể cũng hiểu."
Tôn Thiến Thiến:...... Cô đồ ngốc, lời từ chối rõ ràng và trực tiếp như .
Cô thể nào hiểu. Cuối cùng cô chỉ thể ngượng ngùng nhỏ một câu, "Ồ, là , gì ạ."
Bạch Minh gật đầu, xoay chuẩn . "Bạch Minh!"