Thanh mai tiểu thư vừa tranh vừa giành, ngày nào cũng đòi hôn - Chương 346:-- Bạn học cũ ---
Cập nhật lúc: 2025-10-13 12:08:05
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bạch Minh tiếng " ơi" của Từ Sanh Sanh gọi đến mức hồn bay phách lạc. Nụ môi kìm . Từ Sanh Sanh thấy vẻ mặt ngớ của cũng bật , cô đưa tay nhéo nhéo má , "Đi việc , ơi~" Vừa cô đưa ly sữa cho uống thêm một ngụm.
Chú Kha bên quả thật cũng bắt đầu tìm Bạch Minh . Trẻ con ở đây đều quen với việc việc. Kiểu như hôm qua mới về thì cưng chiều, nhưng qua ngày hôm là bắt tay việc . Ngoại trừ Từ Sanh Sanh, chẳng ai về nhà mà việc cả. Bạch Minh và những khác đều quen . Bạch Minh "ừ" một tiếng, uống một ngụm sữa thì thầm với Từ Sanh Sanh, "Em ngoan nhé." Rồi . Thật Bạch Minh Từ Sanh Sanh ngoan, cần dặn dò cô cũng tự giác. Cô là kiểu chủ động gây chuyện, nhưng nếu ai chọc tức cô ư? Vậy thì đúng là "đá tấm sắt" . Tính tình nóng nảy lắm đấy. Miệng còn độc nữa.
Trang trại du lịch của nhà Bạch Minh hiện là lớn nhất thị trấn Đàm Thủy, nhà cũng liên tiếp những trang trại khác mở . cái nào ăn bằng nhà . Dù thì nhà họ còn chuẩn homestay nữa mà. Rất nhiều khách hàng tỏ hứng thú, còn nếu homestay thể ở , dù nhà họ ở gần cũng sẽ đến ở thử và chơi. Thế là quá . Ông Bạch vui vẻ. Làm ăn phát đạt thì ai mà vui chứ? Thật bản ông Bạch đối với việc kinh doanh kiếm nhiều tiền thì cảm thấy bình thường, là một quá chí tiến thủ. ông sinh một con trai đầu óc kinh doanh, phát hiện vợ thực cũng tháo vát. Thế nên ông Bạch cũng đành "chạy đua" theo thôi. Bằng thì xứng đáng với vợ , kiếm tiền cho con trai cưới vợ chứ.
Ông Bạch đưa cho Bạch Minh một cái rổ lớn, "Mang cơm cho mấy vị khách câu cá ." Bạch Minh xách mỗi tay một cái rổ ngoài. Cuối tuần đúng là đông thật. May mà đối với Bạch Minh, mấy thứ nặng lắm. Bạch Minh giao cơm cho khách theo từng . Rồi thấy bé hôm qua. Cậu bé đang ghế sách. Còn bố bé thì đang chuyên tâm câu cá. Bạch Minh liếc mặt trời đỉnh đầu, khẽ , "Đọc sách trời nắng thế dễ hỏng mắt lắm đấy." Cậu bé ngẩng đầu với Bạch Minh, "Cháu sắp xong ạ." Bố đứa trẻ tranh thủ đầu con trai một cái, "Sao con sách nữa ? Đừng mà thành cận thị đấy, con mà thì mắng bố mất." Cậu bé lúc mới tiếc nuối cất sách .
Bạch Minh vốn dĩ là xen chuyện khác. thấy dáng vẻ của bé, cảm thấy khá thú vị, "Lần cháu thể mang theo một cái lều nhỏ, như cháu trải là thể sách trong đó ." Bố đứa trẻ "" một tiếng, "Ý đấy chứ, ông chủ nhỏ cũng việc đấy." Bạch Minh vội vã xua tay, "Đừng gọi cháu là ông chủ nhỏ, cháu thấy cứ kỳ cục..." Bạch Minh trò chuyện với hai bố con đó vài câu, khi về thấy ông Bạch liền , "Bố ơi, giữa đây còn một đất trống, bố ý định một khu vui chơi trong nhà hoặc phòng sách cho trẻ em ? Mấy vị khách đến câu cá ăn cơm mà quản con cái thì cứ gửi đây, thu phí, đó tìm vài cô trông coi là , lắp thêm camera giám sát..." Bạch Minh đang thì thấy ông Bạch chằm chằm , dừng hỏi, "Sao thế ạ? Bố con gì?" Ông Bạch đưa tay vỗ vai một cái, "Cứ cảm thấy thằng nhóc con đúng là hợp ăn. Cái bố sẽ xem xét và quan sát lưu lượng trẻ con xem ." Bạch Minh gật đầu, đây cũng chỉ là một ý tưởng chợt nảy , còn chờ ông Bạch và quan sát, dù nếu ít quá thì sẽ lỗ vốn.
Khuất Ưng lúc tới gọi một tiếng, "Anh Minh, bên ngoài hình như bạn học của đến." Bạch Minh bất ngờ ngoài, "Ai thế?" Rồi thoáng thấy vài đang chuyện với Từ Sanh Sanh. Quả thật là bạn học thời cấp ba của họ. Chắc là đến thị trấn Đàm Thủy chơi, dù thì đa bạn học cấp ba của họ đây đều ở thị trấn Đàm Thủy. Bạch Minh tới, "Mọi đến đây?" Từ Sanh Sanh mặt cũng nở nụ , dù thì bạn học cùng phấn đấu suốt năm lớp mười hai, tình cảm cũng khác biệt. Khó mà diễn tả , nhưng cứ cảm thấy một loại tình bạn chiến hữu với đối phương. Mấy bạn học đều đang học đại học ở các thành phố gần đây, nên cuối tuần đều thể về nhà. Tuần họ hẹn chơi. Họ đến đây ăn cơm, kết quả bước cửa thấy Từ Sanh Sanh đang ăn vặt và chơi điện thoại ở đó. Chẳng là ngạc nhiên đến mức chạy tới chào hỏi ? Cả nam lẫn nữ cộng đến năm sáu . Thấy Bạch Minh, họ , " thấy Sanh Sanh là nghĩ ngay chắc chắn ở đây ..." Bạch Minh , "Không ở đây thì ở ? Bố mở mà. Nào, , tìm cho một phòng riêng trống."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thanh-mai-tieu-thu-vua-tranh-vua-gianh-ngay-nao-cung-doi-hon/chuong-346-ban-hoc-cu.html.]
Mèo con Kute
"Được thôi Minh, đây cứ tưởng khá giàu, ngờ đấy, thâm tàng bất lộ ghê, cái trang trại du lịch nổi tiếng lắm đấy!"
"Còn thì khác, đây còn tưởng Minh là trai bao của Sanh Sanh cơ~"
"Hahahahaha cũng nghĩ thế mà, dám ..."
Cả nhóm đùa vui vẻ, lâu ngày gặp nên trêu chọc cũng tự nhiên. Từ Sanh Sanh thì liếc Bạch Minh, Bạch Minh thì biểu cảm gì đặc biệt, còn thêm một câu, "Chỉ sợ tiểu thư chịu nuôi thôi, với cũng trắng lắm..." Da vốn dĩ màu lúa mì nhạt tự nhiên, thật khó mà trở thành một "bạch diện thư sinh" . Cái nền da là trời sinh . Giống ông Bạch, da vàng đấy. Còn Từ Sanh Sanh thì làn da trắng sứ, trắng. Ngay cả bây giờ Bạch Minh học đại học , cũng hiếm khi thấy cô gái nào trắng hơn Từ Sanh Sanh. Quan trọng là cô thực cũng mấy khi chống nắng, chủ yếu là do lười. Thế nhưng, dù là , cô vẫn trắng hơn hầu hết các cô gái khác.
Bạch Minh , Từ Sanh Sanh chậm rãi dậy , "Vậy còn xem biểu hiện của thế nào ." Mọi đều bật . Bên ông Bạch là bạn học của Bạch Minh, liền đặc biệt tìm cho họ một phòng riêng lớn, còn với họ, "Muốn ăn gì cứ gọi thoải mái, bữa chú khao." Mọi đương nhiên ngượng ngùng cần. Ông Bạch là nên , còn cố ý dặn họ về thì giúp ông quảng cáo thêm chút là . Cuối cùng thì đám trẻ ông Bạch chứ.
Bạch Minh bên dứt khoát gọi món luôn, đông nên gọi khá nhiều, gần như các món đặc trưng đều gọi một lượt. Từ Sanh Sanh còn hiếm hoi chủ động mang đến đồ uống và vài lon bia. Bạch Minh cũng ngoài giúp nữa, cứ thế đây cùng họ trò chuyện ăn uống. Không khí . Kiểu như bạn cũ gặp mặt, kể chuyện ngày xưa, cùng đùa, náo nhiệt. Dù bao nhiêu tuổi, khi nhắc đến quá khứ của đều vô vàn chuyện để kể. Đặc biệt là trường cấp ba của Bạch Minh và thực khá , khí cùng phấn đấu, cùng nỗ lực dễ lây lan. Vì thế, Bạch Minh và Từ Sanh Sanh chỉ cần họ trò chuyện thôi cũng cảm thấy vui vẻ .