Thanh mai tiểu thư vừa tranh vừa giành, ngày nào cũng đòi hôn - Chương 40:-- Đôi khi sự hiểu biết nhanh chóng của người trưởng thành thật sự rất phiền não. ---

Cập nhật lúc: 2025-10-13 12:00:19
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Từ Sanh Sanh xong cảm thấy gì đó đúng. Dù mơ thấy đ.á.n.h nữa thì cũng đến mức ? Với mối quan hệ của hai , Bạch Minh chắc hẳn tiếp tục tìm cách trêu chọc cô bé trong mơ . Vậy nên... mơ thấy cô bé đ.á.n.h ?

 

Từ Sanh Sanh là một đứa trẻ thực sự, cô bé nhanh chóng nghĩ đến "tiếng động" đó. Cô bé chằm chằm tai và cổ của Bạch Minh. Bây giờ còn quá rõ sự khác biệt màu da như lúc mới phơi nắng, làn da trắng hơn một chút ánh đèn đường mờ ảo thực cũng rõ lắm. Từ Sanh Sanh chắc chắn đại khái là đỏ mặt...

 

Đỏ mặt ? Đôi khi sự "hiểu " ngay lập tức của lớn thật sự phiền phức. Từ Sanh Sanh vốn đang khí thế hừng hực bỗng nhiên cứng đờ , lùi một bước nhỏ.

 

Bước lùi nhỏ khiến tim Bạch Minh cũng chùng xuống theo. Anh cũng vô thức lùi một bước, miệng vẫn quên : "Không mơ thấy em đ.á.n.h , cũng mơ thấy gì cả, chỉ là mơ thấy ba năm chúng cùng lén thôi..."

 

Anh giải thích rõ ràng như là vì sợ Từ Sanh Sanh sẽ coi là một kẻ biến thái. Tâm trạng của Bạch Minh chút phức tạp, đúng hơn là phức tạp. Kiểu phức tạp đến mức bản cũng lý giải , nhưng Từ Sanh Sanh nghĩ biến thái mà xa lánh .

 

Từ Sanh Sanh quả thực cũng nghĩ , cô bé cứng đờ một lúc, xuống xe lăn, gì, chỉ khô khan buông một câu: "Về nhà thôi."

 

Hai về đến nhà mới nhớ hôm nay Hứa Nguyệt và lão Bạch về trấn Đàm Thủy. Một trong tiệm hình như xe đè chân khi sửa xe nên xong. Vì , hai với tư cách là ông chủ và bà chủ xem .

 

Trong nhà chỉ hai họ, điều thật sự khó xử. Từ Sanh Sanh dậy, mặc kệ chiếc xe lăn của : "Vậy em về phòng đây. Ngủ ngon." Sau đó ôm cặp sách và chén chè đường của mất.

 

Bạch Minh nhịn gọi với theo: "Chè đường đừng uống nữa, để lâu sợ em đau bụng."

 

Từ Sanh Sanh "ờ" một tiếng, thấy . Dù thì cô bé vẫn ôm chén chè đường về phòng.

 

Bạch Minh cất xe lăn xong thì trong phòng khách một lúc, bỗng nhiên vỗ đầu một cái. Anh nghĩ cái quái gì , lẽ chỉ cần tìm một cái cớ nào đó để chuyển chủ đề xin , nhịn thật cơ chứ? Nhìn phản ứng của Từ Sanh Sanh, cô bé chắc cũng nghĩ Bạch Minh đang đến chuyện gì .

 

Bạch Minh cánh cửa phòng đóng chặt của cô bé. Trên cửa phòng còn treo một tấm biển. Một mặt : 「CÔNG CHÚA NGHỈ NGƠI, CẤM CHO ĂN」. Mặt còn : 「HOAN NGHÊNH CHO ĂN, ƯU TIÊN ĐỒ NGỌT」.

 

Nét chữ Bạch Minh quen thuộc, vì là do cho Từ Sanh Sanh, chữ là , từng nét từng nét khắc lên. Anh còn tranh thủ vẽ hai chú ch.ó nhỏ bên cạnh nữa chứ.

 

Lúc , mặt chữ "CÔNG CHÚA NGHỈ NGƠI" đang lật . Bạch Minh bất lực một tiếng, cuối cùng vẫn gõ cửa mà phòng .

 

Từ Sanh Sanh tiếng đóng cửa phòng bên cạnh, sắc mặt vẫn nghiêm trọng. Sao Bạch Minh thể mơ thấy cô bé cơ chứ? Là cô bé đó? Điều đúng ? Bạch Minh là do cô bé nuôi lớn, suy nghĩ đúng ? (Tiểu thư quên mất cũng chỉ là một đứa trẻ con.)

 

Từ Sanh Sanh quả thực thấy lời Bạch Minh rằng chè đường ăn. Khi suy nghĩ, cô bé luôn thói quen vô thức gì đó. Đến khi cô bé hồn thì chén chè đường ăn gần hết . Cũng may là ăn thấy vị lạ. nửa còn Từ Sanh Sanh cũng chẳng còn tâm trạng để ăn nữa. Cô bé gói ghém cẩn thận, tiện thể buộc chặt túi rác trong thùng, mở cửa định ngoài vứt rác.

 

mở cửa thấy ba tờ giấy nhớ dán tường. Tờ đầu tiên : 「Rác để ở cửa, lát nữa sẽ vứt cùng.」 Tờ thứ hai : 「Tối nhớ uống gừng đường đỏ nhé, em sắp đến kỳ .」 Tờ thứ ba vẫn là một bức vẽ chú ch.ó nhỏ quỳ gối xin tha.

 

Từ Sanh Sanh ba tờ giấy nhớ , cạnh tường còn đặt một chiếc ghế đẩu nhỏ, ghế một chiếc bình giữ nhiệt màu xanh. Không cần mở Từ Sanh Sanh cũng , bên trong là gừng đường đỏ do Bạch Minh pha sẵn cho cô bé.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thanh-mai-tieu-thu-vua-tranh-vua-gianh-ngay-nao-cung-doi-hon/chuong-40-doi-khi-su-hieu-biet-nhanh-chong-cua-nguoi-truong-thanh-that-su-rat-phien-nao.html.]

Từ Sanh Sanh đặt túi rác tay xuống, dùng tay còn sạch sẽ cầm lấy chén gừng đường đỏ Bạch Minh pha. Cô bé bỗng nhiên còn băn khoăn nữa. Kiểu giấc mơ mơ thấy một khung cảnh nào đó trong quá khứ của họ cũng gì lạ. Điều nhất thiết nghĩa là Bạch Minh ý nghĩ gì đó với cô bé.

 

thì đây trong tiết sinh lý cũng , còn mơ thấy động vật đồ vật, hoặc là một chạy bộ gì đó. Điều thể giải thích là ý nghĩ gì đó với động vật ?

 

"Từ Sanh Sanh mày chỉ lớn mỗi cái đầu còn thì thoái hóa ?" Từ Sanh Sanh lẩm bẩm mắng một câu. Bạch Minh còn nhỏ hiểu, cô bé cũng kẹt những băn khoăn cơ chứ.

 

Từ Sanh Sanh bỗng nhiên mỉm nhẹ nhõm. Cô bé gỡ giấy nhớ xuống, cầm bình giữ nhiệt vui vẻ trở về phòng.

 

Rồi hai phút , cô bé dán một tờ giấy nhớ ngoài.

 

Bạch Minh mười một giờ hơn mới ngoài vứt rác. Anh thấy tờ giấy nhớ Từ Sanh Sanh dán. Đó là một bức tranh đơn giản vẽ hai chú ch.ó nhỏ cọ cọ .

 

Đây là, hết giận ?

 

Trong lòng Bạch Minh cũng thở phào nhẹ nhõm. Đồng thời tự dặn lòng, chuyện qua , quên . Dù nếu cứ mãi canh cánh trong lòng thì cũng dáng. Cô bé còn bận tâm nữa là. Chỉ thể là hai trong phương diện đều chút "thần kinh to", tuyệt đối tự hao mòn tinh thần. Chuyện trong lòng họ coi như là một tiểu tiết qua .

 

Chỉ là đến tối, Bạch Minh thấy tiếng va chạm gì đó từ phòng bên cạnh. Anh bật dậy khỏi giường, thèm để ý đến tấm biển cô bé treo nữa, trực tiếp đẩy cửa .

 

Quả nhiên thấy Từ Sanh Sanh từ giường rơi xuống, còn đổ hết đồ tủ đầu giường. Lúc cô bé ôm bụng, sắc mặt trắng bệch, miệng ngừng kêu: "Tiểu Bạch..."

 

Bạch Minh nghĩ ngợi gì mà bế cô bé lên, nhưng phát hiện cả cô bé đều ướt đẫm mồ hôi, chắc là mồ hôi lạnh.

 

"Em ?" Bạch Minh bế , với tay lấy điện thoại của cô bé, dễ dàng mở khóa bằng vân tay gọi điện thoại cho bệnh viện: "Alo 115 ạ? Vị trí của hiện tại là ở..."

 

Mãi cho đến khi đẩy lên xe cứu thương, Từ Sanh Sanh vẫn nắm c.h.ặ.t t.a.y Bạch Minh, nước mắt chảy như ngừng. Cô bé vốn dĩ trắng, nhưng đây trắng xinh , giống như bây giờ, cả khuôn mặt trắng bệch chút huyết sắc, môi cũng trắng bợt, cô bé : "Oa oa oa, Tiểu Bạch bụng em đau quá..."

 

Bạch Minh hề nhận cũng toát mồ hôi, vẻ mặt cũng khó coi, trông hung dữ. Hốc mắt cũng đỏ, khẽ : "Không đau nữa , đến bệnh viện là thôi..."

 

ngoài vội vàng, Bạch Minh mang theo điện thoại của , chỉ cầm điện thoại của Từ Sanh Sanh. Đến bệnh viện thì trực tiếp phòng cấp cứu. Tay Bạch Minh run, nhưng vẫn nhanh chóng gọi điện cho dì Chu: "Dì Chu, Sanh Sanh đang ở phòng cấp cứu bệnh viện Một thành phố, con bé đau bụng..."

Mèo con Kute

 

Giọng dì Chu bên vẻ hỗn loạn, chắc là dì thức dậy: "Khi bác sĩ kê t.h.u.ố.c cháu cho bác sĩ tiền sử dị ứng t.h.u.ố.c của con bé, dì sẽ đến ngay, lát nữa dì sẽ gửi danh sách t.h.u.ố.c dị ứng cho cháu, cháu xem WeChat nhé, , Sanh Sanh vẫn đang uống t.h.u.ố.c chống trầm cảm, dì cũng sẽ gửi cho cháu..."

 

Cơ thể Bạch Minh cứng đờ. Thuốc chống trầm cảm?

 

Anh về phía phòng cấp cứu, Từ Sanh Sanh trầm cảm từ bao giờ mà hề ???

 

 

Loading...