Thanh mai tiểu thư vừa tranh vừa giành, ngày nào cũng đòi hôn - Chương 52:-- Cô bé hình như thật sự là một kẻ thất thường quái dị ---

Cập nhật lúc: 2025-10-13 12:00:31
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Từ Sanh Sanh tức giận. Cứ hễ cô tức giận là mắt đỏ hoe, trông như thể ai đó ức h.i.ế.p . Từ Hạo Vũ dám lên tiếng, trông cũng sắp đến nơi . Cậu bé dám. Bạch Minh chỉ an ủi Từ Sanh Sanh: “Không , mà, răng thằng bé chỉ cấn một cái thôi, thật sự c.ắ.n ...” Theo Bạch Minh, khi mười tuổi bố đuổi đ.á.n.h còn chẳng cơ. Thế nên lúc Từ Hạo Vũ bật nức nở, thực sự ngờ tới.

 

Mẹ Từ vốn đang chuyện với dì Hứa Nguyệt về việc gây phiền phức cho họ, thấy tiếng con trai lập tức vội vã tới: “Sanh Sanh, đừng bắt nạt em trai chứ, thằng bé còn nhỏ...” Từ Sanh Sanh thì chẳng phản ứng đặc biệt gì, cô bé sớm quen . Thế nhưng Bạch Minh thì cau mày.

 

Việc đầu tiên Từ khi bước tới là dỗ dành con trai: “Hạo Vũ đừng nữa nha, chị cố ý...” “Là cố ý đấy chứ, con vốn thích thằng bé.” Từ Sanh Sanh hề ý dịu xuống: “Việc thằng bé đột nhiên chạy đến nhà khác gây phiền phức vốn dĩ là một hành vi đáng ghét ?” Từ Hạo Vũ lập tức lau nước mắt xin : “Vâng, em xin ... Chị đừng ghét em mà.” Cậu bé đưa tay chỉ Bạch Minh: “Em chỉ thích thôi, chị nhắc đến vui vẻ, còn luôn ở bên , hức hức hức...” “Bốp!” Bàn tay Từ Hạo Vũ chỉ Bạch Minh Từ Sanh Sanh gạt xuống: “Mày thật sự vô lễ.” Cô bé kiêu ngạo nhưng nghiêm túc : “Cho dù Bạch Bạch thì chị cũng sẽ thích mày .”

 

Mẹ Từ đau đầu và bất lực gọi: “Sanh Sanh, Hạo Vũ là em trai con đấy.” Bà gượng gạo với dì Hứa Nguyệt. Dù thì cảnh tượng để ngoài thấy cũng khá hổ. Từ vốn tính cách ôn hòa, cũng thể lời nào quá gay gắt, chỉ với Từ Sanh Sanh: “Em trai thích con...” “Vâng, con thích thằng bé.” Bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn của cô bé vẫn đang nắm chặt cánh tay Bạch Minh, liếc , bàn tay cô đang dùng lực, lẽ cũng là mượn hành động để tự tiếp thêm dũng khí cho : “Chưa bao giờ thích cả, lúc hai sinh thằng bé cũng chẳng ai hỏi ý con...”

 

Dì Hứa Nguyệt ở bên cạnh chút ngượng nghịu, đưa tay kéo Từ Sanh Sanh : “Thôi nào Sanh Sanh, dì bánh đường , mới xong nóng hổi, chúng ăn một chút nhé?” Mẹ Từ con gái nãy còn đối chọi gay gắt với cả nhà, giờ khác dỗ dành bằng hai câu, mắt cũng rưng rưng. Bà vấn đề ở . Nhìn thế , dường như con gái bà và dì Hứa Nguyệt họ mới là một gia đình.

 

Bạch Minh lật tay nắm lấy bàn tay Từ Sanh Sanh, dỗ dành cô bé: “Anh giấu một quả dưa hấu lớn trong tủ lạnh đó, em xem ? Trên đó còn dùng tăm xăm hình em một nửa đó, xem ? Xin em đó nha~” Giọng nhẹ nhàng, đúng là như đang dỗ dành một đứa trẻ . Dù là lúc nào thì tiểu thư cũng là kiểu mềm nắn rắn buông.

 

Sự dịu dàng của dì Hứa Nguyệt và Bạch Minh sắc mặt cô bé dịu đôi chút, cô liếc mắt đỏ hoe, em trai đang lau nước mắt. Cuối cùng, Từ Sanh Sanh vẫn Bạch Minh dắt tay trong. Mẹ Từ bóng lưng hai đứa nắm tay , vẫn nhịn cau mày. Chúng đều mười lăm, mười sáu tuổi , hình sự khác biệt rõ rệt , mà vẫn còn nắm tay như trẻ con...

 

Dì Hứa Nguyệt lúc nhẹ nhàng mở lời: “Mẹ của Sanh Sanh, chúng chuyện một chút nhé? Về Sanh Sanh...”

 

Bạch Minh dẫn Từ Sanh Sanh lên lầu hai, phòng của cô bé. Căn phòng còn lớn bằng một nửa phòng cô bé ở nhà, nhưng chứa nhiều đồ vật mà Từ Sanh Sanh yêu thích. Trong tủ quần áo nhỏ mà chú Bạch đo đạc đặt riêng, là những bộ đồ mà Từ Sanh Sanh thích.

 

Mèo con Kute

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thanh-mai-tieu-thu-vua-tranh-vua-gianh-ngay-nao-cung-doi-hon/chuong-52-co-be-hinh-nhu-that-su-la-mot-ke-that-thuong-quai-di.html.]

Bạch Minh để cô bé bên mép giường, thì phòng tắm giặt khăn, đó lau mặt cho cô bé. Từ Sanh Sanh vốn chỉ đỏ hoe mắt, nhưng khi thấy Bạch Minh quỳ mặt nghiêm túc lau mặt, nước mắt cô bé liền rơi từng giọt. Trước đây Bạch Minh lau mặt cho cô bé còn thể mặt cô đỏ ửng lên. bây giờ thì học cách dịu dàng . Con sống cùng sẽ học cách thấu hiểu lẫn .

 

bố cô bé bao giờ nghĩ đến việc thấu hiểu cô bé cả. Kiếp là thế, kiếp cũng . Bọn họ thấy em trai sẽ theo thói quen : “Sanh Sanh nhường em trai .” rõ ràng liên quan gì đến cô bé. Em trai, em trai, cô bé một chút cũng em trai. “Nếu còn rơi nước mắt kim cương nữa thì ngày mai mắt sẽ sưng lên, sẽ biến thành ếch con đó.” Bạch Minh nhẹ dỗ dành cô bé: “Công chúa ếch, ơ? Hình như câu chuyện Hoàng tử ếch cần công chúa hôn mới khỏi đúng ? Vậy tìm hoàng tử cho em bây giờ...”

 

Bạch Minh "chậc" một tiếng, cố ý trêu chọc cô bé: “Chó con hôn hôn ?” Vừa chu môi cố ý ghé sát . Quả nhiên Từ Sanh Sanh chọc , đưa tay nhéo cái mỏ vịt của : “Không cho hôn.” Nói thì , nhưng cô bé nhanh chóng ghé sát, chụt một cái lên má .

 

Bạch Minh cứng đờ cả , tim bắt đầu đập nhanh hơn. Môi cô bé mềm mại, cô bé hôn chắc cũng chẳng ý nghĩ gì khác. Nhanh chóng hôn một cái rời . Càng giống kiểu hôn để thể hiện sự yêu thích của trẻ con. Kiểu yêu thích cũng kiểu yêu thích mà . Bạch Minh vẫn thể kiểm soát trái tim đang đập nhanh của . Thế nhưng khiến tim đập nhanh hôn xong còn đưa tay ôm lấy cổ , khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại ghé cổ nũng nịu : “Bạch Bạch, em chỉ thôi.”

 

Lúc , cô gái giường nghiêng ôm lấy trai cao lớn đang quỳ giường. Khoảng cách hình giữa họ rõ ràng. Chàng trai trông vẻ cứng cáp từ đầu đến chân, nhưng bàn tay đặt lên đỉnh đầu cô bé dịu dàng: “Ừm, là Bạch Bạch của riêng em.” Bạch Bạch khác với Bạch Bạch mà bố gọi.

 

Từ Sanh Sanh bỗng nhiên , nhưng biểu cảm buồn bã. Cô bé khẽ một câu: “Giá như em gặp sớm hơn.” Không đúng, đáng lẽ kiếp nên quá về bên bố thì hơn. Có lẽ cô bé sẽ thích Bạch Bạch sớm hơn, giống như bây giờ... Giống như bây giờ?

 

Ý nghĩ xuất hiện, cơ thể Từ Sanh Sanh lập tức cứng đờ. Giống như bây giờ? Thích Bạch Bạch? Mặc dù Bạch Bạch giống Bạch Bạch của kiếp , nhưng thật sự thể thích hai cùng lúc ? Dù giống cũng nên thích hai cùng lúc chứ! Hỏng bét , những lăng nhăng, mà còn là một kẻ biến thái nữa, Bạch Bạch mới mấy tuổi chứ? Trời ạ? Mình là biến thái ? Logic lập tức thông suốt trong lòng Từ Sanh Sanh. Cô bé cũng đơ ...

 

Bạch Minh vốn đang cô bé ôm, bên đang nghĩ cách an ủi cô bé. Kết quả là nãy còn ôm mật bỗng nhiên dùng sức đẩy . Cũng may sàn nhà trải thảm, Bạch Minh trực tiếp đẩy ngã xuống thảm, đó ngơ ngác vốn đang bên mép giường bỗng nhiên nhanh chóng trèo lên giường. Chăn cuộn , đến cả đầu cũng lộ : “Em yên tĩnh một chút.” Giọng cũng u uất.

 

Bạch Minh mặt đầy dấu hỏi? Không , cái thế? Vừa nãy vẫn ? Anh vẫn cầm khăn trong tay, từ đất dậy hỏi một cách do dự: “Vậy em còn ăn dưa hấu ?” “Không ăn, ngoài .” Bạch Minh thở dài: “Được , em đừng tự thút thít, nếu thật sự vui thì đưa em ngoài chơi.” Buổi tối ở thị trấn cũng nhiều chỗ thể chơi. “Ồ...” Từ Sanh Sanh cuộn tròn trong chăn như cái nem rán, khẽ đáp một tiếng, tim đập nhanh, mặt nóng bừng. Cô bé hình như thật sự là một kẻ biến thái. Lại còn là một kẻ biến thái lăng nhăng... Cô bé hình như... thật sự thích Bạch Bạch... Vẫn là Bạch Bạch...

 

 

Loading...