Thanh mai tiểu thư vừa tranh vừa giành, ngày nào cũng đòi hôn - Chương 7:-- Không biết cắn một miếng cô bé có khóc không? ---

Cập nhật lúc: 2025-10-13 11:59:46
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Đứa bé con nhỏ xíu mà ngoài mặt thì thích nhưng trong lòng thích, cái vẻ kiêu ngạo thật sự đáng yêu. Hoàn khiến ghét bỏ chút nào. Nhìn Từ Sanh Sanh mắt, Bạch Minh dường như thể thấy bóng dáng của cô bé khi trưởng thành. Ừm, khi lớn lên, cô bé càng kiêu ngạo hơn, chỉ là kèm theo vẻ mặt trưởng thành hơn, nên khi chuyện thật sự khó . Không còn cái vẻ đáng yêu như bây giờ nữa.

 

Bạch Minh xuống chiếc ghế bên cạnh, nhịn đưa tay chọc má bánh bao mềm mại phúng phính của cô bé, "Ngon ?"

 

Khi Từ Sanh Sanh ăn món ngon, sự vui vẻ trong đôi mắt xinh hiện rõ mồn một. Hôm qua khi Bạch Minh nhét kẹo cho cô bé, phát hiện điều đó. Giờ đây, cảm xúc tương tự xuất hiện trong mắt cô bé. khi nhai nhai nuốt nuốt vài miếng, cô bé , "Cũng tàm tạm thôi." Đôi mắt to tròn chằm chằm chiếc xúc xích que tay Bạch Minh, " ăn , đưa cho ."

 

Bạch Minh giơ tay lên lắc đầu, "Thế thì , cũng thích mà, chê nước bọt của ." Nói xong, nhanh chóng nhét miệng hai miếng ăn hết. Đôi mắt Từ Sanh Sanh trợn tròn, cái miệng nhỏ hé mở Bạch Minh nhanh chóng ăn hết phần xúc xích que còn .

 

"Anh! ăn mà!" Mặt cô bé đỏ bừng.

 

Bạch Minh tin rằng nếu thể dậy, cô bé lẽ lên đ.á.n.h . còn cố tình ném que tre còn sang một bên, vỗ tay và đưa qua đưa mặt cô bé hai cái, " ăn xong ."

 

Mặt Từ Sanh Sanh phụng phịu, "Bạch Minh, thật sự đáng ghét."

 

"Ừ ừ ừ, đáng ghét đ.á.n.h ? Cậu dậy mới đ.á.n.h chứ, vì sẽ chạy." Vừa , rót một cốc nước đưa cho cô bé, "Mẹ dùng hoa quế để ủ mật, ngon lắm đó, cũng chỉ đến đây, chứ bình thường còn cho uống." Giọng điệu đầy vẻ hâm mộ.

 

Từ Sanh Sanh vẫn còn giận, Bạch Minh quá đáng ghét. đôi mắt thật sáng, còn ly nước đưa tới thật thơm. Hừ, đây là dì Hứa chuẩn cho cô bé, Bạch Minh đưa. Cô bé đưa tay cầm lấy cốc, dùng chính bàn tay nãy cầm bánh đường. Cô tiểu thư thật sự ưa sạch sẽ.

 

Bạch Minh cô bé uống hết một cốc nước nhỏ, quản gia bên cũng sự hướng dẫn của Hứa Nguyệt. Quản gia thoáng qua đĩa bánh đường bàn nhưng gì. Chỉ là tới với Từ Sanh Sanh, "Sanh Sanh, tiểu thư về biệt thự , chúng về thôi."

 

Từ Sanh Sanh bà ngoại về thì mắt sáng lên, chút nỡ thoáng qua đĩa bánh đường bàn, đó Bạch Minh. Hứa Nguyệt nhận điều đó, , "Bánh đường dì nhiều lắm, Sanh Sanh thích ăn thì mang về nhiều một chút nhé?" Vừa định bếp lấy hộp để đựng, quản gia vài câu cần. Hứa Nguyệt sảng khoái , "Không , đồ tự còn ngon hơn mua ở ngoài một chút..."

 

Quản gia cũng nhận Từ Sanh Sanh thật sự thích, tự nhiên cũng thêm gì. Bà thể thấy Từ Sanh Sanh quý gia đình . Gia đình thực sự cũng tồi...

 

Mèo con Kute

Bạch Minh ướt khăn giấy đưa cho Từ Sanh Sanh, "Ở nhà khăn giấy ướt." Từ Sanh Sanh im lặng nhận lấy khăn giấy, tự lau tay. Vẫn nhịn hỏi vấn đề quan tâm, "Bạch Minh, tại đến nhà học cùng, là bố thấy tiền ít quá?" Cô bé nhớ bố thường rằng chỉ cần đủ tiền, họ thể sở hữu nhiều thứ thế giới. Vậy lẽ tất cả thế giới đều thích tiền nhỉ? tối qua quản gia với cô bé rằng bố Bạch Minh đồng ý. Vì cô bé thực sự hiểu, nhưng của Bạch Minh rõ ràng là một dịu dàng, giống loại thích tiền...

 

Bạch Minh ngờ cô bé hỏi điều , chỉnh quan niệm sai lầm của cô bé, "Bởi vì chúng là bạn bè, bạn bè ở bên cần trả tiền." Anh nghĩ một lát, "Nói thế nhé, chơi cùng thì thể đến tìm , cũng thể đến nhà chơi." Mặc dù trong lòng vẫn khá tiếc nuối khoản lương năm nghìn tệ đó. Từ Sanh Sanh của kiếp cho quá đủ .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thanh-mai-tieu-thu-vua-tranh-vua-gianh-ngay-nao-cung-doi-hon/chuong-7-khong-biet-can-mot-mieng-co-be-co-khoc-khong.html.]

Bạch Minh , "Bố , bạn bè với chuyện tiền bạc." Từ Sanh Sanh chút ngây thơ vẫn thể hiểu , bởi vì những gì Bạch Minh khác với những gì bố cô bé . Ngược , quản gia bên cạnh chút bất ngờ khi một đứa trẻ nhỏ như hiểu những điều .

 

Từ Sanh Sanh vẫn cùng quản gia trở về. Ừm, tiện thể mang theo bánh đường mà Hứa Nguyệt chuẩn . Chuyện Bạch Minh và cô bé lén lút ăn một cây xúc xích que, lớn đều . Điều trở thành bí mật nhỏ của hai họ.

 

Trên xe, Từ Sanh Sanh nghiêm túc , "Dì Chu, cháu hình như bạn ." Dì Chu bên cạnh dịu dàng , " , Sanh Sanh sẽ nhiều bạn bè."

 

Từ Sanh Sanh gì, chỉ chằm chằm bánh đường, cô bé dường như cũng còn ghét cuộc sống ở thị trấn Đàm Thủy nữa. Đến tháng thứ ba ở thị trấn Đàm Thủy, Từ Sanh Sanh hình như còn ghét nơi nữa.

 

Tối ăn cơm, Bạch Minh bố chuyện với dì Chu, quản gia. Thì chân Từ Sanh Sanh liệt là do t.a.i n.ạ.n xe , mùa hè khi cô bé thi một cuộc thi thiếu nhi, do cô ruột của cô bé lái xe đưa . đường, cô ruột cô bé hình như uống t.h.u.ố.c cảm khi lái xe, cộng thêm đó một chiếc xe đ.â.m từ phía ... Tóm , chân của Từ Sanh Sanh hỏng trong vụ t.a.i n.ạ.n đó, thực thể chữa khỏi . Từ Sanh Sanh hợp tác điều trị vật lý trị liệu.

 

Dì Chu ý Bạch Minh giúp đỡ khuyến khích Từ Sanh Sanh, bởi vì hình như ngoài Bạch Minh , Từ Sanh Sanh mấy nhiệt tình với những khác. Bạch Minh lúc xen một câu, "Vậy chân cô bé thể dậy ?"

 

"Được chứ, chỉ cần chăm chỉ tập vật lý trị liệu là ." Hứa Nguyệt thở dài, "Cũng tội nghiệp, một cô bé xinh như ." Bà khẽ , "Nghe bố cô bé giờ con thứ hai , họ dám cho cô bé , cô bé vẫn đang đợi bố đến đón về nhà..."

 

Bạch Minh nghĩ đến đứa em trai vô dụng của Từ Sanh Sanh ở kiếp , nắm chặt chiếc muỗng canh của . Vậy là Từ Sanh Sanh của kiếp cũng bỏ đây ư? Về nhà mới phát hiện vị trí của một đứa bé sơ sinh chiếm mất. Chỉ cần nghĩ đến, Bạch Minh thể tưởng tượng vẻ mặt buồn bã và tủi khuôn mặt bánh bao xinh đó.

 

"Tiểu Bạch, con bắt nạt cô bé đó nhé," Hứa Nguyệt cảnh cáo Bạch Minh.

 

Bạch Minh nhịn lẩm bẩm, "Mẹ ơi~ Con đừng gọi con là Tiểu Bạch nữa , cứ như gọi ch.ó ." Ông Bạch 'chậc' một tiếng, "Không , thằng nhóc thối tha nhà mày thế là ý gì?"

 

"Con ý gì , ông Bạch giống gọi chó!" Bạch Minh lý lẽ hùng hồn, bố trừng mắt , "Con bắt nạt con gái ."

 

"Mày xàm, con bé em họ mày đây mày c.ắ.n đầy dấu răng," ông Bạch vạch trần.

 

Bạch Minh: ... Hồi nhỏ đúng là thích c.ắ.n . Đánh thì cắn, c.ắ.n như ch.ó buông .

 

"Vậy con đảm bảo con c.ắ.n nữa!" Bạch Minh thề thốt. Ngay lập tức nghĩ đến cảm giác mềm mại khuôn mặt nhỏ nhắn của Từ Sanh Sanh, c.ắ.n một miếng cô bé ?

 

 

Loading...