Thanh mai tiểu thư vừa tranh vừa giành, ngày nào cũng đòi hôn - Chương 9:-- Cùng lắm tôi cắn trả lại cậu một miếng! ---
Cập nhật lúc: 2025-10-13 11:59:48
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cậu bé Bạch Minh chịu đựng quá nhiều. Cậu đ.á.n.h mấy cái mông. Mặc dù Từ Sanh Sanh ở bên cạnh nhỏ giọng chuyện liên quan đến Bạch Minh. Hứa Nguyệt : “Đâu thể nào là Sanh Sanh con , con còn thể...” Ban đầu là thể , nhưng sợ cô bé buồn, thế là dứt khoát vỗ m.ô.n.g Bạch Minh thêm cái nữa. Bạch Minh 'oa' lên một tiếng: “Mẹ! Con mới là con ruột của mà!”
“Không con ruột thì vứt từ lâu .” Hứa Nguyệt khinh bỉ , thấy vết tích tô màu khuôn mặt trắng nõn của Từ Sanh Sanh mà đau đầu: “Sanh Sanh , dì quản gia đang đợi ở ngoài , là hai đứa cứ học , về dì giúp con rửa sạch nhé?” Cái nhất thời cũng tẩy sạch . Bạch Minh nghĩ đến việc học là đau đầu, liền ngay: “Có thể rửa sạch cho cô bé hẵng .” Cậu thật sự học tiếng Đức chút nào. Nhiều lúc Bạch Minh còn nghi ngờ Từ Sanh Sanh cố ý . Cái gì mà nhạc, cái gì mà tiếng Đức, thật sự đều thích chút nào hết!
Từ Sanh Sanh : “ mà thầy giáo chắc đến .” Hôm nay là thứ Bảy, bọn họ thường học lúc chín giờ rưỡi sáng. Từ đây về nhà Từ Sanh Sanh mất bốn mươi phút. Trấn Đàm Thủy lớn, nên dù là biệt thự lưng chừng núi cũng mất nhiều thời gian. Cuối cùng, Hứa Nguyệt mỗi tay một đứa, nhấc cả hai dậy để mặc quần áo. Chủ yếu là Hứa Nguyệt giúp Từ Sanh Sanh mặc, còn Bạch Minh tự mặc, dù cũng trẻ con thật sự nữa. Ngay cả Hứa Nguyệt cũng dạo Bạch Minh dường như hiểu chuyện hơn nhiều. Đương nhiên vẫn thích trêu chọc khác, nhưng đây là thích trêu chọc tất cả , giờ thì hình như chỉ thích trêu chọc Từ Sanh Sanh thôi...
Dì Châu rõ ràng ngẩn một lát khi thấy vết răng tô màu mặt Từ Sanh Sanh. Hứa Nguyệt ngượng ngùng: “Con xem cái ...” Từ Sanh Sanh thêm một câu: “Là con tự tô đấy ạ.” Bạch Minh cảm thấy cô bé thật sự thành thật, nào chuyện cũng tự nhận. Cậu nhân cơ hội hỏi một câu: “Vậy tại thế? Cậu tay tớ , còn vết răng của nữa.” Từ Sanh Sanh bàn tay Bạch Minh đưa tới, đưa tay kéo đột nhiên c.ắ.n thêm một miếng. Bạch Minh đề phòng, 'oa' lên một tiếng kêu toáng lên. Dì Châu vội vàng chạy tới kéo tay Bạch Minh : “Sanh Sanh con còn c.ắ.n ?” Từ Sanh Sanh buông miệng, Hứa Nguyệt trợn tròn mắt. Từ Sanh Sanh Hứa Nguyệt nghiêm túc : “Dì Hứa, thật sự là con ạ.” Đôi mắt to tròn xinh ngập tràn sự chân thành. Bạch Minh thì chỉ thôi, chứ, tư duy của trẻ con đều như ? Cậu chứng minh , thành vấn đề , còn c.ắ.n tớ một miếng chứ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thanh-mai-tieu-thu-vua-tranh-vua-gianh-ngay-nao-cung-doi-hon/chuong-9-cung-lam-toi-can-tra-lai-cau-mot-mieng.html.]
Hứa Nguyệt ', ồ' một tiếng: “Không , , trẻ con đùa nghịch mà.” Bà liếc Bạch Minh, thằng nhóc đây cũng thích c.ắ.n . Thường xuyên phụ đưa con cái c.ắ.n đầy vết thương đến đòi bồi thường, nên khi Hứa Nguyệt hôm qua thấy vết răng mặt Từ Sanh Sanh, bản năng mách bảo là do con trai gây . Lúc , bà hiếm hoi cảm thấy áy náy, xoa xoa đầu ch.ó của con trai: “Tối nay sẽ món chân giò hầm cho con, .” Bạch Minh mắt ngấn nước: “Chân giò hầm con thể cần, con thể học ạ?” Hứa Nguyệt khẽ mỉm , cuối cùng Bạch Minh đẩy lên xe. Khi Bạch Minh lên xe còn nhét cho hai viên kẹo. Cậu bóc một viên nhét miệng Từ Sanh Sanh. Từ Sanh Sanh cau mày : “Tay bẩn thỉu quá.” viên kẹo trong miệng hề ý định nhổ . Bạch Minh những vết màu mặt cô bé, nghiêm túc : “Không , nghĩ gì ? Cái khó rửa lắm đấy.” Từ Sanh Sanh gì nữa, cô bé quan tâm điều đó. Bạch Minh nhiều bạn bè, nhưng cô bé nghĩ bạn quan trọng nhất của Bạch Minh là . Thấy Từ Sanh Sanh gì, Bạch Minh thở dài, trẻ con thật khó hiểu mà.
Cậu giơ bàn tay c.ắ.n thêm một miếng lên, là một vòng dấu răng nhỏ: “Lúc nãy c.ắ.n tớ thấy bẩn thế?” Từ Sanh Sanh liếc tay , hừ một tiếng: “Cũng bẩn.” Bạch Minh khuôn mặt bầu bĩnh của cô bé, cảm thấy răng ngứa ngáy, chợt mở miệng, vẻ mặt nghiêm túc: “Vậy c.ắ.n tớ hai miếng , tớ mới c.ắ.n một miếng thôi.” Người lái xe và dì quản gia phía đều liếc qua gương chiếu hậu. Chỉ thấy Từ Sanh Sanh do dự đầu Bạch Minh: “Thế, thế thì ạ?” “Để công bằng, để tớ c.ắ.n một miếng.” Bạch Minh với vẻ mặt nghiêm túc, nhưng trong mắt lóe lên tia tinh quái: “Cắn bên má còn của , như mới cân bằng.” Khóe mắt dì quản gia Châu giật giật, thằng nhóc , cứ thích c.ắ.n mặt thế hả. Như đẽ gì chứ? nghĩ đến lời ông chủ , Từ Sanh Sanh chơi với thằng nhóc nhà họ Bạch thế nào cũng , chỉ cần cô bé vui là . Dì Châu đành nhịn xuống gì. Từ Sanh Sanh chậm rãi chớp mắt, cảm thấy gì đó đúng. sắc mặt Bạch Minh nghiêm túc quá. Hơn nữa còn : “Bạn bè chơi với công bằng.” Từ Sanh Sanh sờ sờ má c.ắ.n hôm qua, nhỏ giọng : “Vậy , nhẹ một chút nhé, đừng để nước bọt dính đó.” Nói , cô bé đưa bên má trắng nõn còn tới gần. Bạch Minh miếng thịt mềm mại đang kề sát bên miệng , cảm thấy thật gì, thể trêu chọc trẻ con như chứ. Sau đó chút do dự c.ắ.n một miếng.
“Oa oa oa ~ Bạch Minh!” “Bạch Minh! Tớ c.ắ.n một miếng thì chứ? Cùng lắm thì tớ để c.ắ.n !” Cô bé xinh mặc đồng phục trường tiểu học Đàm Thủy xe lăn theo một bé. Cậu bé phía , bên má trái một vết răng rõ ràng. Bạch Minh dừng bước, đầu cô bé. Cô bé xe lăn ngẩng đầu , một cô bé tám, chín tuổi lớn phổng phao hơn một chút, dù khuôn mặt vẫn còn vẻ mũm mĩm trẻ thơ, nhưng ngũ quan ngày càng tinh xảo và xinh . Lúc cô bé xe lăn, đùi còn đặt một chiếc cặp sách. Cô bé trân trân Bạch Minh, thấy sang, còn ngẩng cằm nhỏ lên một cái, vẻ mặt đỗi lý lẽ: “Tớ cố ý!” Bạch Minh tức đến bật , chỉ chỉ vết răng mặt : “Cậu c.ắ.n mặt tớ còn bảo cố ý ?” Dù , nhưng vẫn đến phía đẩy xe lăn của cô bé về phía , từ lớp mẫu giáo nhỡ cho đến nay là lớp ba tiểu học, thể đẩy vững vàng. Khóe miệng Từ Sanh Sanh nhanh chóng cong lên một chút, Bạch Minh hề thật sự bỏ mặc cô bé. Chiếc cặp sách đặt đùi cô bé cũng Bạch Minh xách lên. Để tránh hỏng chân của cô tiểu thư.
Mèo con Kute
Nghĩ đến điều , ánh mắt rơi đôi chân của Từ Sanh Sanh. Thật vết thương ở chân cô bé lành từ lâu . bao nhiêu năm nay, hễ phục hồi chức năng là cô bé mồ hôi đầm đìa, nước mắt lưng tròng, miệng kêu đau. Bác sĩ nguyên nhân phần lớn là do tâm lý. Cô bé vẫn luôn chịu dậy. Bạch Minh lo lắng, đang xe lăn đột nhiên ngẩng khuôn mặt nhỏ xinh : “Bạch Minh, bố tớ đón tớ về nhà nghỉ hè.” Bạch Minh ngẩn , Từ Sanh Sanh từ khi đến trấn Đàm Thủy vẫn từng trở về nhà. Từ lúc ban đầu nhớ nhà, đến giờ ít khi nhắc đến. Sao đột nhiên về nghỉ hè chứ. Từ Sanh Sanh thêm một câu: “ tớ từ chối , tớ chú cún nhỏ tớ nuôi, ngày nào tớ cũng cho ăn mà.” Nói , cô bé nhét một thanh sô cô la tay Bạch Minh. Bạch Minh:… “Chú cún nhỏ sẽ là tớ chứ?” “ , hồi bé tớ một chú cún con tên là Tiểu Bạch.” “Từ Sanh Sanh, ch.ó ăn sô cô la sẽ c.h.ế.t đấy.” Cô bé phồng má, đưa tay lấy thanh sô cô la trong tay : “Vậy trả cho tớ .” Bạch Minh bật , rõ ràng là nỡ xa nơi , còn cố tình tìm một cái cớ dễ gây hiểu lầm như . Cô tiểu thư đúng là khẩu thị tâm phi.