Thanh Mai Trúc Mã - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-05-17 20:18:43
Lượt xem: 146
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tối đến, ba chúng dạo cùng , dắt theo con cái.
Người lớn trong khu ai cũng thế.
Đó là lúc hiếm hoi Vương Đằng chịu “giao lưu” với đám con trai khác.
Dì Đằng luôn bảo, vẫn thích chơi với hơn, nhiều nhất là bẩn đồ, chứ bọn con trai là đ.á.n.h suốt, mặt mũi đầy máu.
Chúng cứ như mà lớn lên.
Bao mùa hè qua, dạy xe đạp, giúp bao nhiêu bài tập ghi chép.
Những ngày như , kết thúc từ bao giờ nhỉ?
Chắc là mùa hè năm lớp Sáu.
Mẹ và dì Đằng đăng ký cho hai đứa một lớp học bơi.
Ở bể bơi ngoài trời, chúng tập tành quẫy đạp suốt hai tuần.
ngốc nghếch, chẳng bôi kem chống nắng, mặt trời tháng tám thiêu đen sì, quanh mắt còn hằn vết kính bơi.
cũng đen nhẻm, nên chẳng thấy ngại gì.
Một hôm, lớp học kết thúc, đến giờ bơi tự do.
Mấy bạn gái tụ tám chuyện ríu rít.
tham gia, nhưng vẫn căng tai .
“Cậu mặc quần bơi xanh trai ghê.”
“Ừa, từ lúc mới tới tớ để ý . Giờ da rám nắng, càng .”
với họ: cái quần bơi đó là của ba .
gì.
Quay đầu , thấy Vương Đằng đang bơi tới, đến gần thì dậy, rũ nước, tháo kính, lau sương mờ bên trong.
Chắc cảm thấy ánh mắt , nên ngẩng đầu sang, với một tiếng, lộ hàm răng trắng bóng.
Một gương mặt, một nụ ngày nào cũng , mà hôm đó đỏ mặt, úp lao xuống nước.
Bộ dạng lúc đó hẳn là lúng túng lắm.
Tan học, chúng cùng bắt xe buýt về.
Anh chơi đùa quá mệt, xuống ngủ gục, đầu tựa lên vai .
Cả phảng phất mùi xà phòng Safeguard — chắc lấy xà bông tắm gội.
Nắng trưa tháng tám rót vàng xuống hai đứa.
gương mặt khi ngủ, bất giác khẽ .
Xe lắc mạnh, hiểu vì thấy tim như nhảy khỏi lồng ngực.
Vương Đằng cứ thế ngủ bên vai .
Dưới ánh nắng, như một bức tượng vàng — đẽ như hoàng tử trong truyện cổ tích.
khi cửa kính xe, thấy bóng — tóc tai rối bù, da đen nhẻm, còn đeo kính cận, đúng kiểu một cô bé học sinh lớn.
Mà chỉ mới tháng thôi, còn là học sinh tiểu học mà.
Sao đột nhiên lớn, xinh ?
📜 Bản dịch nhà Hồ Vân, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Hồ Vân Truyện" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Vương Đằng , ?
Từ thích chơi cùng một đến thích chính , đôi khi chỉ cần một rung động.
Mà một khi rung động, thì dù chẳng lý do, chẳng đúng thời điểm, em cũng thể ngăn thích nữa.
2.
Ngay cả dì Đằng cũng nhớ rõ — cô bé Vương Thần nhà bên, bỗng dưng lớn phổng hẳn lên.
“Thần Thần bây giờ càng lúc càng giống một cô gái đấy.”
Từ khóa học bơi năm , còn ngoài chơi với Vương Đằng nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thanh-mai-truc-ma-bsnm/chuong-2.html.]
rút nhà, quyết tâm khi tựu trường “ủ trắng” làn da đen sạm của .
Vương Đằng chẳng với , hai tuần cuối cùng của tháng Tám, chúng đành ôm lấy cái máy tính cũ mèm của nhà , chơi Đại phú ông đến mức phát ngán.
Mùa hè năm kết thúc, giữa chúng , còn là “hai đứa trẻ nhà hàng xóm” nữa, mà trở thành — Vương Đằng và Vương Thần.
Chúng cùng bước cấp hai.
Năm đó, trường tuyển nhiều học sinh, nhưng vẫn chia thành bảy lớp, mỗi lớp hơn sáu mươi .
Số phận tung xúc xắc một cách ngẫu nhiên — rơi lớp Một, còn Vương Đằng lớp Bảy.
Lớp Một cuối hành lang tầng một phía Đông, lớp Bảy ở tận cuối tầng hai phía Tây.
Thì , chẳng cần nước sông Trường Giang ngăn cách, chỉ cần mỗi ngày chín tiếng đồng hồ chắn giữa một tầng lầu, là thấm thía nỗi niềm:
“Tư quân bất kiến quân, thử hận hà thời dĩ.”
(Nghĩ đến mà chẳng thể gặp , nỗi hận đến bao giờ mới nguôi?)
Thế là, thời gian bên của chúng — từ nguyên một ngày dài, dần rút chỉ còn sáng chiều về.
Rồi đó, đến cả những buổi học chung cũng chẳng còn nữa, bởi bạn bè của riêng , còn cũng kết giao với những bạn mới.
Hóa , chia xa và trưởng thành, đều chỉ là chuyện xảy trong một cái chớp mắt.
Từ đó, chỉ nhớ đến mỗi khi quên mang sách vở.
Mà cũng , chỉ dám tìm khi thật sự cần mượn sách.
vẫn nhớ rõ cái ngày hôm đó, bước đến cửa lớp Bảy, gọi một nam sinh gần cửa:
“Bạn ơi, giúp gọi Vương Đằng một chút.”
Cậu bạn cao kều đó một lượt, nở nụ đầy mờ ám, hét vang lớp với giọng cố tình trêu chọc:
“Vương ~ Đằng ~ gái lớp khác tìm !”
Cả lớp Bảy lập tức náo động.
Nam , nữ , đều bật về phía .
Anh cúi gằm đầu chạy ngoài, vẫn cúi đầu chạy , cầm quyển sách địa lý ném tay .
Cậu bạn khoác vai , hì hì hỏi: “Ai ?”
Anh đẩy tay , gào lên: “Chỉ là quen thôi.”
ôm quyển sách địa lý, lặng lẽ trở về lớp.
Đi nửa đường, chuông học vang lên, còn trong đầu vẫn chỉ quanh quẩn một chuyện — Vương Đằng, thậm chí còn buồn lấy một .
tủi bao.
Có lẽ từ giờ, thể gọi là “” nữa , vì trong mắt , chẳng qua chỉ là “một quen”.
Từ đó, dám đến lớp mượn sách nữa.
Môn địa lý cũng trở thành môn ghét nhất.
Tuổi dậy thì đến đúng như hẹn, bắt đầu trở nên nhạy cảm, dễ xúc động, chỉ một chút chuyện nhỏ cũng thể khiến rơi nước mắt.
Trong lòng luôn ngổn ngang cảm xúc, mà tất nhiên, những điều “đa sầu đa cảm” chẳng thể hiểu .
vụng về tìm cách tránh mặt , trong đầu cứ nghĩ: nên nhận đang buồn, đang vui.
Rồi khi nhận , sẽ đến dỗ dành .
Đáng tiếc là, trái tim mới chớm rung động của hiểu rằng — bộ não của một con trai tuổi mười ba, căn bản thể xử lý nổi những tâm tư vụn vặt của một cô gái đang lớn.
Với khi đó, bỗng trở thành một kỳ lạ và khó hiểu: im lặng, lạnh lùng, chẳng còn dễ chuyện như xưa.
Không còn bên cạnh, một xem nhiều tiểu thuyết thanh xuân, vô truyện tranh thiếu nữ.
Cả thế giới nội tâm dồn hết những xúc cảm mơ hồ và ảo tưởng.