Thanh Mai Trúc Mã - Chương 3

Cập nhật lúc: 2025-05-17 20:19:26
Lượt xem: 246

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ban ngày, quyết định sẽ giận cả đời, bao giờ thèm chuyện nữa. 

đêm đến, lặng lẽ tưởng tượng viễn cảnh sống bên cả đời như một lời hứa ngốc nghếch.

 

Cũng may, năm đó nhật ký nên những suy nghĩ buồn , hoang đường , để bất kỳ chứng cứ nào.

 

Tiểu thuyết và truyện tranh giúp hiểu rõ tình cảm thật sự của , nhưng vô tình chệch hướng bộ việc học.

Từ chỗ trong top 50 khối lúc mới trường, thành tích của cứ tụt dần phanh. 

Cho đến kỳ thi giữa kỳ đầu tiên của năm lớp Tám, chính thức rớt khỏi top 200.

 

Đó cũng là duy nhất với :

“Con thế thì cần con nữa.”

 

Tối hôm đó, ba trực ca. 

Mẹ bảng điểm giận dữ tay đ.á.n.h , đập đổ cả giá sách đầy truyện tranh và tiểu thuyết. 

Sau đó, bà đẩy khỏi cửa.

 

cầu xin, nhưng chẳng hề do dự, lạnh lùng đóng sập cánh cửa ngay mặt .

 

Bên ngoài trời đổ mưa lớn, tối đen như mực. 

chân trần, co nép góc nhỏ mái hiên, nước mưa dần dần ngấm ống quần. 

Nước mắt má sớm lạnh ngắt.

 

Tất cả những tâm tư ngây ngô, tự tôn non nớt của một cô bé mười ba tuổi đều vỡ vụn, tổn thương, cơn mưa đêm đó cuốn trôi sạch.

 

May mà, khi nghĩ quẩn, đến.

dám tưởng tượng, nếu hôm thấy thì giờ sẽ .

📜 Bản dịch nhà Hồ Vân, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Hồ Vân Truyện" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

 

Dù câu đầu tiên khi thấy là:

“Vương buổi sáng, xổm ở đây gì đấy, trông như con ch.ó con .”

 

Tối hôm , sang nhà . Được tắm nước nóng, ăn cơm. 

Dì Đằng cạnh, nắm tay dịu dàng khuyên nhủ, lời nào cũng tha thiết:

“Học hành quan trọng lắm, con

Phải lời, giữ tâm trí cho yên, giờ chăm chỉ học cũng muộn .”

 

Mẹ lúc nào cũng nhẹ nhàng, dịu dàng như thế. 

Bà nấu nước lá ngải cho ngâm chân, :

“Chân con gái thể để lạnh, lớn lên khớp xương dễ đau lắm.”

 

Có lẽ chú Vương xót lắm. 

Một trong bếp hút t.h.u.ố.c — dù rõ ràng năm ngoái chú bỏ t.h.u.ố.c .

 

Lát , dì Đằng sang gõ cửa nhà

Còn thì thu giường , dám ngẩng đầu, cứ ôm gối lặng lẽ.

 

lâu phòng

Căn phòng giờ đây gần như xa lạ.

 

Những món đồ chơi Ultraman ngày xưa còn nữa. 

Trên tường là poster, chỉ trần nhà là vẫn trắng. 

Một nửa bức tường là hình các cầu thủ mà nhận , nửa còn là anime. 

 

Anh bàn học, xoay cây bút trong tay, rung chân, đeo tai — cố tình vẻ chẳng gì xảy .

 

Bên ngoài bỗng vang lên tiếng gào đến khản giọng. 

thấy chú Vương cũng dậy, khoác áo bước ngoài.

Anh cũng lên, xuống cạnh , đưa tay khẽ áp lên hai tai , che tất cả âm thanh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thanh-mai-truc-ma-bsnm/chuong-3.html.]

 

vội bịt miệng , cố gắng thật khẽ. 

che , vẫn thấy tiếng đang nức nở mắng mỏ, gào lên rằng phụ lòng bà thế nào.

 

 

“Đừng .”

Anh khẽ , đôi mày nhíu chặt, nghiêng sát gần hơn, gần đến mức như ôm trọn lòng.

 

Đêm hôm đó, dày vò tủi hổ, từng nghĩ còn mặt mũi nào để đối diện với nữa. 

đúng khoảnh khắc đưa tay che lấy tai , chợt nhận — trái tim , dù vỡ thành trăm mảnh, vẫn đang đập.

 

Vương Đằng , cũng chính từ lúc đó, hiểu rằng: vì , thể bất chấp tất cả.

 

trở về nhà, mất sạch những cuốn truyện và tiểu thuyết yêu thích, thậm chí còn cắt cả tiền tiêu vặt. 

tất cả những điều đó với còn quan trọng, bởi vẫn luôn ở bên.

 

Chúng bắt đầu cùng học về như

bạn bè khác cùng, vẫn luôn đợi ở cổng khu tập thể, chỉ để cùng hết đoạn đường cuối về nhà.

 

Cuối kỳ, trở top 50 khối. thấy hài lòng, vì đang ở top 20. 

Nếu cũng đó, thì chúng sẽ xếp cùng một phòng thi.

 

bắt đầu học ngày học đêm, cắm đầu sách vở. 

Thỉnh thoảng đến tìm , cũng chỉ để hỏi bài. 

Chú Vương và dì Đằng đều vui mừng, khen “con gái lớn , ngoan ngoãn học hành”.

 

từng bước, từng bước tiến gần

Cuối cùng, kỳ thi cuối năm lớp Tám, chúng xếp cùng một phòng thi.

 

Mùa hè năm đó, nhịp sống của chúng đồng điệu như : cùng học thêm, cùng ăn trưa ngoài tiệm, buổi chiều cùng trong phòng tự học bài tập, đến tối cùng về nhà.

 

Thành phố mùa hè năm , giống như bỗng nhiên nở rộ, khắp nơi đều mọc lên những cửa hàng tiện lợi rực rỡ sắc màu. 

Trong thời gian khổ luyện tự tìm niềm vui , chúng gần như thử hết loại đồ uống trong cửa hàng, còn hứng chí thử đủ trò nghịch ngợm với Mentos và nước gas.

 

vẫn mặc váy trắng, vẫn mặc áo đỏ. 

Chúng ở hàng ghế cuối cùng xe buýt, dùng chung một tai , lặng lẽ nhạc. 

Không từ khi nào, đầu tựa lên vai .

 

lặng lẽ cầu nguyện trong đầu — mong chuyến xe đừng bao giờ đến trạm cuối.

xe buýt luôn điểm dừng, cũng như mùa hè… cuối cùng vẫn sẽ kết thúc.

 

Ngày cuối cùng của lớp học thêm, âm thầm hạ quyết tâm: xin từ một cây bút. 

Bởi linh cảm rằng, khi năm học mới bắt đầu, chúng sẽ trở về thành hai đường thẳng song song. 

sẽ , nhớ .

 

“Vương Đằng, bút đỏ của tớ hết mực , cho tớ mượn cây của nhé, về nhà tớ trả.”

 

Anh đầu , bỗng nở một nụ ranh mãnh:

“Gọi , gọi một tiếng ‘’ thì tớ cho.”

 

bỗng đỏ bừng mặt. 

Hai tiếng “ Đằng” từng gọi suốt thời thơ ấu, mà lúc nghẹn ngay nơi cổ họng, thể thốt .

 

Anh vẻ mặt lúng túng của , như thể hài lòng, từ trong hộp bút rút cây bút đỏ, tiện tay quăng tới mặt :

“Cho đấy. 

Nợ tớ một tiếng ‘’, đừng quên nhé.”

 

Loading...