Thanh Niên Trí Thức Và Cô Vợ Bé Ngốc Nghếch - Chương 115: Tiếng Đông Bắc cấp độ mười ---
Cập nhật lúc: 2025-11-03 02:15:34
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hứa Dực Bạch:… Hồ Mẫn?
“Cô ở đây? Không và chị dâu cả gì cả!”
Lâm Đa Kiều hoang mang Hồ Mẫn với Hứa Dực Bạch:
Mèo Dịch Truyện
“Chị dâu cả Chu Vệ Quốc điều đến cái xó xỉnh là đây ?”
Hứa Dực Bạch:… Không chuyện chút nào!
là ghét của nào trời trao của , Chu Vệ Quốc cứ như âm hồn , vẫn chịu cho khuất mắt?
Bên , Hồ Mẫn vẫn đang gây sự vô lý với cô giáo, Tiểu Giang Sơn cùng bố , cũng tò mò về phía cuộc cãi vã.
“Bố , con bạn học đó, bạn tên là Chu Chính, học lớp bên cạnh, thích chuyện lắm.”
Hứa Dực Bạch cảm giác gì với tất cả những và chuyện liên quan đến Chu Vệ Quốc, xổm xuống bế Tiểu Giang Sơn lên:
“Đi thôi con trai, chúng mua rau , về nhà, con kể cho bố , vị… cô giáo Nguyên của các con, dạy con những gì.”
Lâm Đa Kiều Hứa Dực Bạch hỏi con trai câu , lập tức chuyển hướng sự chú ý.
Hồ Mẫn Hồ Minh gì đó, liên quan gì đến cô ?
Vẫn là chuyện của con trai quan trọng hơn.
“ con trai, vị cô giáo của các con khá là, độc đáo đấy.”
Lâm Đa Kiều theo Hứa Dực Bạch và Tiểu Giang Sơn,
Hứa Dực Bạch đặt con trai ghế xe đạp đẩy , để Lâm Đa Kiều bộ cùng .
Bác sĩ , bộ cho bà bầu.
Nhà gần , ba rôm rả trò chuyện, chủ yếu là Lâm Đa Kiều và Tiểu Giang Sơn , Hứa Dực Bạch chịu trách nhiệm lắng .
2.Lâm Đa Kiều: “Con trai, cô giáo ‘’ gì đó, con cũng học theo ?”
Tiểu Giang Sơn: “Cái gọi là nhập gia tùy tục.”
“Vậy con thể sửa ?!”
“Có chứ! Con thông minh lắm mà!”
“Ừm, hổ là con trai của Lâm Đa Kiều !”
Hứa Dực Bạch:… Hóa con đang trêu cô giáo ?
Anh nhịn hỏi Tiểu Giang Sơn:
“Những gì cô giáo … ví dụ như ‘ne’ gì đó, con đều hiểu hết ?”
Tiểu Giang Sơn: “Hiểu chứ! ‘Ne’ chẳng là giỏi ? Tam cữu cữu đây dạy con .”
Hứa Dực Bạch:… Vậy Lâm Đa Dư rốt cuộc dạy con trai những gì ở nơi thấy chứ?
Lâm Đa Kiều con trai học từ tam ca, còn khá vui:
“Tam ca cũng tầm xa đấy chứ! Biết Tiểu Giang Sơn đến đây học lẽ cần đến phương ngữ!”
Hứa Dực Bạch:… cá một hào, chỉ là khó chịu thôi!
Lâm Đa Kiều vẫn tò mò hỏi con trai: “Con trai, hôm nay cô giáo dạy hình nhận… chữ, là gì ?” Con trai mới hai tuổi, nhận chữ gì chứ?
Tiểu Giang Sơn: “Niao hua, jiaqiao, yitou.”
Hứa Dực Bạch:? Con gì cơ?
Lâm Đa Kiều đến mức suýt sặc: “Ôi ơi, đây con từng mấy ông bà già bảy tám chục tuổi ở đại đội qua , mà còn cô giáo dạy thế nữa ?”
Hứa Dực Bạch:… Không , em em vô tư đến mức nào chứ! Em còn ?
“Con trai…” Hứa Dực Bạch nhịn mở lời: “Cái… mấy chữ đó là gì ?”
Tiểu Giang Sơn đầu liếc bố ruột một cái, Hứa Dực Bạch lập tức cảm thấy coi thường.
Chỉ thấy Tiểu Giang Sơn lắc đầu, ngẩng đầu với Lâm Đa Kiều: “Mẹ ơi, bố thật là ngốc quá, thế !”
Lâm Đa Kiều đến mức nước mắt chảy : “Vậy con dạy bố .”
Tiểu Giang Sơn nghiêm trang: “Là ‘bông gòn, chim sẻ, mặt trời’, ?”
Hứa Dực Bạch:… Không , cảm ơn!
“Hahaha~” Lâm Đa Kiều thực sự nhịn , vịn lưng dừng : “Em , Hứa Dực Bạch, em sắp c.h.ế.t mất!”
Hứa Dực Bạch vội vàng bế Tiểu Giang Sơn xuống, đỗ xe xong, ngừng vỗ lưng cho Lâm Đa Kiều:
“Em bình tĩnh chút , thế sợ lát nữa em đau bụng.”
Hứa Dực Bạch:… là một cái đầu hai cái to (đau đầu)!
Ngày mai xem gọi lãnh đạo phụ trách mảng giáo d.ụ.c đến họp một cuộc mới !
Toàn là chuyện gì !
Trước khi ngủ tối, Hứa Dực Bạch cảm thấy nên một cuộc “ chuyện giữa đàn ông và đàn ông” với Tiểu Giang Sơn.
Anh kéo con trai đến phòng bên cạnh, vẻ mặt nghiêm túc:
“Con trai, bố hai vấn đề chuyện với con.”
Tiểu Giang Sơn thẳng giường, hai tay đặt lưng, nghiêm túc gật đầu.
Hứa Dực Bạch:… Con trai chút… đáng yêu quá!
Giống y hệt vợ !
Anh khẽ ho một tiếng, cân nhắc mở lời:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thanh-nien-tri-thuc-va-co-vo-be-ngoc-nghech/chuong-115-tieng-dong-bac-cap-do-muoi.html.]
“Cái đó, hết, ở trường con nhớ tránh xa bạn học tên là Chu Chính một chút, ?”
Tiểu Giang Sơn gật đầu, đó bối rối lắc đầu: “Tại bố?”
Hứa Dực Bạch mím môi, khuôn mặt ngây thơ của con trai, chút khó mở lời, nhưng vẫn c.ắ.n răng :
“Bởi vì… bởi vì con thích.”
Tiểu Giang Sơn nửa hiểu nửa , nhưng là thích, vẫn kiên quyết gật đầu: “Được ạ! Con nhất định sẽ chuyện với bạn !”
Hứa Dực Bạch:… May mà con trai cũng dễ lừa như vợ !
Anh hài lòng xoa đầu Tiểu Giang Sơn, tiếp tục :
“Còn một chuyện nữa, con trai, con là một tiểu nam tử hán , bắt đầu từ hôm nay con học cách tự ngủ một phòng đấy, ?”
Vợ qua ba tháng, thiếu m.á.u cũng điều trị thỏa, đến lúc nên hưởng thụ phúc lợi của .
Chỉ là con trai bây giờ cũng lớn , thể như hồi nhỏ mà vứt nó sang một bên, nếu giữa chừng nó đ.á.n.h thức, chẳng bỏ dở ?
Nghĩ đến đây, Hứa Dực Bạch cảm thấy phần chợt lạnh, ánh mắt Tiểu Giang Sơn càng kiên định thêm vài phần.
Tiểu Giang Sơn ngủ cùng bố thì vui : “ bố cũng là đàn ông đích thực mà, bố thể ngủ cùng ?”
Câu thật sự Hứa Dực Bạch cứng họng, cuối cùng đành từ việc nam nữ khác biệt, giảng đến chuyện thế nào là , thế nào là vợ chồng, đến khô cả họng, Tiểu Giang Sơn mới miễn cưỡng đồng ý, chỉ cần kể ba câu chuyện thì bé sẽ ngủ riêng.
Đợi đến khi Hứa Dực Bạch kể đến khô cả họng, dỗ con trai ngủ xong, về phòng thì phát hiện, vợ nhỏ cũng ngủ !
Hứa Dực Bạch: ...... Cái đồ vô tâm vô phế !
Hứa Dực Bạch nhẹ nhàng lên giường, cô gái nhỏ đang cuộn tròn thành một cục mặt, bất lực dùng ngón tay khẽ gãi mũi cô.
“Đồ vô lương tâm thối tha!”
Anh lo lắng cho cô gần cả ngày, thế mà cô , bất kể gặp chuyện gì cũng ảnh hưởng đến giấc ngủ.
“Nói ai vô lương tâm thối tha đấy?”
Lâm Đa Kiều đột ngột mở mắt, trong đáy mắt hề vẻ ngái ngủ ngơ ngác, mà tỉnh táo còn mang theo chút trêu chọc.
Hứa Dực Bạch giật .
Hứa Dực Bạch: ...... Giữa đêm hôm khuya khoắt thế , cô thấy ghê rợn đấy?!
“Em, em ngủ ?” Anh chuyện còn lắp bắp, là do sợ hãi.
Lâm Đa Kiều tưởng đang ngại ngùng.
Ối giời! Chồng càng lớn càng thẹn thùng nhỉ!
Lâm Đa Kiều mím môi hờn dỗi kêu lên: “Hừ! thì ngủ đấy, nhưng cái tên đàn ông vô liêm sỉ nào đó dỗ con trai nửa ngày ở phòng bên, còn gì ?”
Hứa Dực Bạch: ...... Cô xem, lúc cần thông minh thì thông minh, lúc cần thông minh thì thông minh vớ vẩn!
Cả đột nhiên đè xuống Lâm Đa Kiều, hai khuỷu tay chống xuống hai bên cô, giọng khàn đặc:
“ gì? Hửm?”
Lâm Đa Kiều giả vờ sợ hãi chớp chớp mắt: “ cho nhé Hứa Dực Bạch, đừng hòng nhân lúc bụng mang chửa mà bắt nạt !”
“, tuy là phụ nữ mang thai, nhưng sức lực của vẫn hề nhỏ !”
Hứa Dực Bạch liền khẽ dỗ dành: “Vậy Kiều Kiều nhường chút ?”
Anh cố ý để lộ góc mặt nhất của cho Lâm Đa Kiều, ngay cả giọng cũng cố ý dụ dỗ.
Lâm Đa Kiều chịu nổi điều , tiếng nuốt nước bọt cũng lớn kinh khủng.
Cái tên hồ ly tinh đực ! Lại bắt đầu !
cô Lâm Đa Kiều thua nhưng thua khí thế!
“Anh, xem cứ mãi thu hút thế thì ?”
“Anh bây giờ là bí thư huyện ủy đấy, học cách kiềm chế, kiềm chế hiểu ?”
Hứa Dực Bạch: ...... Cô còn mãi tự tin một cách khó hiểu thế cơ mà, cô kiềm chế ?
Tuy nghĩ , nhưng vì phúc lợi của , Hứa Dực Bạch vẫn thuận theo lẽ :
“Không thể kiềm chế nổi chút nào, ai bảo mê em đến thế cơ chứ?”
Lâm Đa Kiều là nguyên tắc như ?
Không hề!
Cô buông vũ khí đầu hàng: “Xem, vì mê đến thế, , đành miễn cưỡng đồng ý !”
Đèn đóm lờ mờ, nhưng Hứa Dực Bạch vẫn bỏ sót vành tai nhỏ ửng đỏ của vợ nhỏ.
Đôi tai trắng hồng , giống như đệm chân mèo con, khẽ cào nhẹ tim , khiến nhịn mà cúi xuống, đặt lên đó một nụ hôn thành kính, yết hầu khẽ nuốt, giọng dịu dàng: “Vậy thì ...... cảm ơn Kiều Kiều.”
Vợ thì mềm nắn rắn buông, nắm rõ !
Lâm Đa Kiều Hứa Dực Bạch hôn “ nũng”, cả nhịn mà run lên một cái, c.ắ.n cắn môi, mà .
Ôi chao, c.h.ế.t mất thôi! Hứa Dực Bạch nhà cô càng ngày càng giỏi !
Thật sự trách cô , là do đối thủ quá quyến rũ!
“Vậy, nhớ nhẹ nhàng chút nhé, đừng, đừng đứa bé trong bụng sợ hãi.”
Hứa Dực Bạch: ...... khổ quá mà, đuổi sang phòng bên một đứa, trong bụng còn một đứa nữa! C.h.ế.t !
Cảnh đêm xuân, xuân tình nồng đậm.
Đắm chìm trong đó Hứa Dực Bạch và Lâm Đa Kiều đều , một phiền phức nhỏ đang đến gần Lâm Đa Kiều quyến rũ ......