Thanh Niên Trí Thức Và Cô Vợ Bé Ngốc Nghếch - Chương 118: ---

Cập nhật lúc: 2025-11-03 02:15:37
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Lf9NukroY

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Phụ nữ yêu lấy chính

 

Lý Bình mở cửa, thấy một cô gái chừng mười lăm, mười sáu tuổi, mặt đầy vết thương, lưng cõng một bé gái thoi thóp.

 

Bé gái đẫm máu, đôi mắt nhắm nghiền, cứ như thể…

 

“Trời đất ơi!”

 

Lý Bình kêu lên thất thanh.

 

Cô bé “thịch” một tiếng quỳ sụp xuống đất, khiến các chị em trong sân đều la lớn lùi . Chỉ hai nữ dân quân tiến lên một bước chặn :

 

“Cô cái gì ?”

 

Bí thư Hứa hôm qua về nông thôn thị sát , khi còn đặc biệt dặn dò phòng vũ trang của các cô rằng: “Phải phối hợp với công việc của Hội Phụ nữ,” “đừng gây thêm phiền phức cho Hội Phụ nữ,” “ vấn đề gì xông lên ngay lập tức, đừng quên bộ quân phục đang mặc ”…

 

Khỉ thật!

 

Đừng tưởng các cô !

 

Bí thư Hứa của huyện Vĩnh Phong là một sợ vợ, chuyện đồn khắp nơi mấy tháng nay !

 

Cũng dễ hiểu thôi, dù “võ nghệ” của cán sự Lâm cũng thật sự cao siêu mà.

 

Bí thư Hứa ở nhà chắc đ.á.n.h thôi.

 

Thôi bỏ , cũng chỉ là một nhỏ bé, đừng lo nghĩ chuyện của lãnh đạo lớn nữa, chuyên tâm việc thôi!

 

Hai nữ đồng chí của phòng vũ trang thầm nghĩ trong bụng về bí thư Hứa “sợ vợ”, tận tụy chặn bóng đột ngột xông .

 

Cô bé quỳ đất rõ ràng thở yếu ớt như sợi tơ, nhưng vẫn cố gắng dùng hai tay đỡ lưng, ánh mắt kiên định Lâm Đa Kiều:

 

“Cán… cán sự Lâm, cứu… cứu em gái cháu, xin cô…”

 

Lâm Đa Kiều nãy quả thật dọa giật , theo bản năng lập tức ôm bụng.

 

Chủ nhiệm Phùng và Trịnh Ái Hoa cùng mấy khác cũng tự nhiên chắn mặt cô.

 

Đợi rõ tình trạng mắt, ai nấy đều hít một lạnh.

 

Trịnh Ái Hoa: “Trời đất ơi! Cô của đại đội Kháo Sơn đó …”

 

nhất thời nhớ tên.

 

Từ Đan vỗ tay một cái: “Vương Chiêu Đệ!” Các cô từng gặp khi về nông thôn, nhà cô bé trọng nam khinh nữ nghiêm trọng, một cô gái đáng thương.

 

Trịnh Ái Hoa cũng nhớ : “ !”

 

“Cô , mau dậy !”

 

Vương Chiêu Đệ hiển nhiên kiệt sức, nhưng vẫn c.ắ.n chặt quai hàm, lay chuyển sự giúp đỡ của Trịnh Ái Hoa và Từ Đan, bướng bỉnh Lâm Đa Kiều:

 

“Bọn, bọn họ , cô… thể cứu phụ nữ…”

 

“Bọn họ… bán em gái cháu… còn đ.á.n.h nó…”

 

“Cứu nó…”

 

Lâm Đa Kiều cũng còn tâm trí hỏi thêm, trực tiếp gọi :

 

“Có gì thì lát nữa , đưa đến bệnh viện !”

 

Phần lớn các chị em trong sân đều là những từ nhỏ đối xử tệ bạc trong gia đình, đến khi lấy chồng nhà chồng ngược đãi.

 

Nghe Lâm Đa Kiều , lập tức bảy tay tám chân giúp đỡ. Các chị em ở gần nhà thì về lấy xe đẩy, cùng đưa hai cô bé đến bệnh viện huyện.

 

“Tiểu Bình, bất tiện, cô giúp đóng tiền .” Lâm Đa Kiều một tay đỡ eo, mệt đến toát mồ hôi, từ trong túi móc một nắm tiền lẻ.

 

Lý Bình cũng móc tiền từ túi , nhận lấy tiền Lâm Đa Kiều đưa, gật đầu chạy .

 

Trịnh Ái Hoa và mấy khác vẫn đang khuyên Vương Chiêu Đệ cũng nên để bác sĩ xử lý vết thương mặt, nghỉ ngơi một chút, nhưng cô bé cứ thế ghế hành lang, mặt tái nhợt, run rẩy.

 

Từ Đan lắc đầu: “Thôi, cứ để cô bé nghỉ ở đây .”

 

Từ đại đội Kháo Sơn đến huyện thành, cô bé chắc bộ cả đêm, kiệt sức mới là lạ!

 

Chủ nhiệm Phùng báo án, Trịnh Ái Hoa gọi Lâm Đa Kiều cũng xuống.

 

Mọi nhất thời chìm im lặng.

 

Một lúc lâu , trong hành lang trống trải vang lên giọng khàn đặc của Vương Chiêu Đệ:

 

“Bọn họ bán em gái cháu, và còn nhiều cô bé khác nữa. Cháu chỉ lén đưa em gái cháu , còn nhiều lắm.”

 

Cô bé đột nhiên đầu Lâm Đa Kiều bên cạnh:

 

Mèo Dịch Truyện

“Cháu những ở đại đội gả về huyện , huyện một cán sự Lâm chuyên cứu phụ nữ. Chúng cháu tuy phụ nữ nhưng cũng là con gái, cô thể… cứu chúng cháu ?”

 

Giọng cô bé nghẹn ngào, răng va kêu “lạch cạch”, trong mắt một giọt lệ mà chỉ tràn đầy sự mong đợi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thanh-nien-tri-thuc-va-co-vo-be-ngoc-nghech/chuong-118.html.]

“Có thể!” Lâm Đa Kiều chớp mắt, một tay đỡ bụng, đôi mắt đen láy trong suốt ánh lên sự kiên nghị.

 

Thử hỏi nào thể chứng kiến cảnh tượng động lòng?

 

Mặc kệ cô , lúc vẫn cho cô bé hy vọng chứ?

 

Hứa Dực Bạch, vẫn đang ở nông thôn thị sát, đột nhiên cảm thấy lưng lạnh toát.

 

Hứa Dực Bạch: ……Mỗi cảm giác , là y như rằng cô vợ bé sắp gây chuyện!

 

Sợ quá!

 

Hứa Dực Bạch bây giờ Lâm Đa Kiều quên khuấy đầu , cô sờ sờ đầu Vương Chiêu Đệ, dứt khoát :

 

“Cháu yên tâm, Lâm Đa Kiều , nên đừng sợ.”

 

“Em gái cháu sẽ , cháu cũng ngoan ngoãn, để bác sĩ giúp cháu xử lý vết thương, ?”

 

Nếu Hứa Dực Bạch thấy Lâm Đa Kiều bây giờ, chắc ghen tuông mất.

 

Cái mặt dịu dàng và giọng nhẹ nhàng như của vợ , giờ chỉ xuất hiện mặt con trai thôi!

 

Khi Lâm Đa Kiều những lời , cô cảm thấy bụng đạp một cái thật mạnh, cô cúi đầu nhẹ nhàng xoa xoa, ánh mắt ánh lên ý .

 

Xem kìa, nhóc con thứ hai nhà còn đang lắm!

 

Haizz, , thể con cái chịu ấm ức ?!

 

Nhất định !

 

Nhóc con thứ hai trong bụng: ……Mẹ là đang con đừng lo chuyện bao đồng nữa, ?!

 

Lúc , nhóc con thứ hai vẫn là một đứa bé hiểu chuyện gì, nhưng định mệnh an bài nó sẽ cùng bố , lo lắng cho bà ngốc và ông ngốc cả đời…

 

Vương Chiêu Đệ lời Lâm Đa Kiều , ánh mắt sáng bừng, ngay đó nước mắt như vỡ òa, kìm :

 

“Cảm ơn, cảm ơn cô!”

 

Cô bé “thịch” một tiếng quỳ xuống, dốc sức dập đầu lạy Lâm Đa Kiều, trán đập xuống đất kêu “thùm thụp”, khiến Lâm Đa Kiều giật nảy .

 

“Không , cháu đừng động một tí là quỳ xuống chứ!”

 

“Chị Trịnh, Đan Đan!”

 

Trịnh Ái Hoa và Từ Đan bước nhanh tới khi Lâm Đa Kiều gọi, kéo Vương Chiêu Đệ đang bất chấp dập đầu:

 

“Con bé , bụng Giao Giao lớn thế , cháu đừng dọa cô !”

 

Lâm Đa Kiều:?

 

“Không , các chị mau để bác sĩ xem vết thương cho cô bé !”

 

Trời ơi, mặt vốn dĩ nhiều vết thương trông như cành cây cào, cũng lấm lem vì va đập, chừng bầm tím .

 

Giờ còn đập vỡ trán nữa chứ!

 

“Vương Chiêu Đệ! cho cháu ! Muốn giúp cháu, bước đầu tiên cháu học cách trân trọng chính ! Cháu hiểu ?”

 

Lâm Đa Kiều tức đến mức!

 

“Người khác thể xem nhẹ mạng sống của cháu và em gái cháu, coi các cháu như cỏ dại!”

 

bản cháu tự coi là báu vật!”

 

“Nếu cháu hiểu rõ điểm , thì thể giúp cháu nhất thời, chứ thể giúp cháu cả đời!”

 

Vương Chiêu Đệ Trịnh Ái Hoa và Từ Đan đỡ dậy, ngơ ngác Lâm Đa Kiều đang dậy, chống nạnh mắng , nghĩ một cách đúng lúc: Cán sự Lâm ngay cả khi mắng cũng thật là .

 

Lâm Đa Kiều vẫn còn đang tức giận, cô chống eo, ngẩng đầu, với vẻ mặt kiêu ngạo xuống :

 

“Các chị em!”

 

sang mấy phụ nữ cùng:

 

“Cũng nhớ lấy cho !”

 

“Mấy tháng nay, Hội Phụ nữ rầm rộ dạy các chị em võ tự vệ, là để chống lưng cho các chị em, nhưng chúng thể theo các chị em cả đời!”

 

“Các chị em tự vững!”

 

“Phụ nữ tự vững, tiền đề đầu tiên chính là: tất cả hãy yêu thương bản !”

 

“Hay! Nói !”

 

Cuối hành lang truyền đến tiếng đế giày da cộp cộp, cùng với giọng của một đàn ông và tiếng vỗ tay ròn rã.

 

Chủ nhiệm Phùng cúi đầu khúm núm bên cạnh đàn ông:

 

“Cán sự Lâm , đây là cục trưởng cục công an huyện , Trần Duy Kinh.”

 

 

Loading...