Thanh Niên Trí Thức Và Cô Vợ Bé Ngốc Nghếch - Chương 127: ---
Cập nhật lúc: 2025-11-03 02:15:46
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2B6nZJ3Kf8
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ông nội giáo huấn Lôi Minh
"Khụ, nhà lời khách sáo, ông đừng khách sáo quá, , chúng ăn cơm, ăn ."
Mẹ Lâm ghét nhất kiểu ủy mị sến sẩm, vội vàng cắt lời lão gia tử, đúng lúc cơm nấu xong, Lâm lập tức gọi ăn cơm.
Hôm nay quá đông, Hứa Dực Bạch đặc biệt tìm mượn thêm một cái bàn ghép , cả nhà ăn uống vui vẻ hòa thuận.
Lâm Đa Kiều tuy ăn quá phong phú, nhưng cũng vui vẻ cạnh Hứa Dực Bạch, cùng trò chuyện.
Hứa Dực Bạch: ... Tốt quá , cô vợ nhỏ hôm nay khác ăn ngon mà hề bĩu môi khó chịu.
Anh mỉm , gắp một miếng rau cho miệng.
Trên bàn cơm, vẫn đang chuyện phiếm, từ chuyện ba Lâm chuẩn thi đại học, đến sự phát triển trong tương lai của công xã Hồng Kỳ, đến những đổi mới của đội sản xuất Du Tiền.
Lâm Đa Kiều một lúc, bỗng nhiên lén lút ghé sát tai Hứa Dực Bạch: "Sao cứ ăn rau , ăn chút thịt chứ."
Hứa Dực Bạch nhướng mày, liếc xung quanh, thấy ai chú ý đến bên , liền thì thầm tai cô vợ nhỏ:
"Anh đợi em hết cữ cùng em ăn."
Cô vợ nhỏ chỉ thể uống canh, uống cháo, ăn trứng luộc, cả ngày kêu chán miệng, thể tự ăn uống thoải mái chứ?
Đây là những vất vả cô chịu để sinh con cho .
Lâm Đa Kiều dịu dàng liếc một cái, kìm nụ đắc ý, nhưng miệng trêu chọc Hứa Dực Bạch: "Làm gì gì? Muốn cùng em đồng cam cộng khổ ?"
Mấy ngày nay cô phát hiện Hứa Dực Bạch ăn uống thanh đạm, đôi khi thậm chí còn ăn phần cơm cữ thừa của cô cho qua bữa.
Mèo Dịch Truyện
Vốn dĩ cô vui vì miệng nhạt, nhưng bộ dạng đàn ông như , trong lòng cô ngọt ngào xót xa.
Người đàn ông của cô mỗi ngày xử lý bao nhiêu chuyện, ăn uống tử tế mà ? Trong nhà điều kiện!
"Em là vợ , đương nhiên cùng em đồng cam cộng khổ, huống hồ còn mê mẩn em đến thế." Hứa Dực Bạch bây giờ dỗ Lâm Đa Kiều, đó là buột miệng , mặt hề đỏ, nhưng tai thì chắc.
Lâm Đa Kiều cứ mê tít lời , trong lòng "á á" kêu: Hứa Dực Bạch là hồ ly tinh đực, miệng cũng thể kiêu ngạo nữa.
Cô giật lấy đôi đũa trong tay Hứa Dực Bạch, gắp một miếng thịt gà cho , nhét đũa tay , ngọt ngào:
"Đây, bây giờ em ăn , ăn giúp em chứ, là đàn ông của em, ăn thì coi như em ăn , đúng ?"
Hứa Dực Bạch chỉ cảm thấy, tim yếu ớt vô cùng, ngứa ngáy đến mức c.ắ.n cô gái nhỏ mặt một miếng cho đỡ ngứa!
"Chậc chậc, xem là trách nhầm cháu trai , cái miệng , mà dỗ vợ đến thế, Kiều Kiều cái miệng lừa ?"
"Khụ, thông gia ông nội, chúng quen , mấy năm nay hai đứa nó vẫn luôn như , dính như sam."
Hứa Dực Bạch: ... Mấy vị, mấy vị đang trò chuyện ? Quan tâm chúng từ khi nào ?
Ngay cả Lâm Đa Kiều mặt dày hơn Hứa Dực Bạch cũng mất tự nhiên, kéo tay Hứa Dực Bạch, trốn lưng , chỉ để lộ nửa vành tai hồng hồng.
Hứa Dực Bạch: ... Em đừng kéo , , cũng ngại lắm đó!
, Hứa Dực Bạch thể giả vờ mà!
Anh điềm tĩnh ăn hết miếng thịt trong bát, gượng gạo lái sang chuyện khác: "Ông nội, chú Lý một trong quân đội ạ?"
Ông nội Hứa mấy trò vặt của chứ?
cháu dâu ngại , ông trêu cháu trai nữa thì cũng dẹp ý nghĩ đó .
Tiếc thật, cơ hội bao!
Ông theo lời Hứa Dực Bạch đáp: "Không , cũng cho đám chút thời gian chuẩn , thẳng đến, sợ bọn họ hoảng sợ."
Tổng tư lệnh Trung ương, dọa c.h.ế.t cũng đủ lột một lớp da .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thanh-nien-tri-thuc-va-co-vo-be-ngoc-nghech/chuong-127.html.]
Khi bữa ăn gần kết thúc, ngửi thấy mùi, tìm đến.
Người đầu tiên là Lôi Minh.
Trong nhà chính, nhà họ Lâm viện cớ dạo bữa cơm mà khôn khéo rời , Lâm Đa Kiều dẫn hai đứa trẻ cùng cô Ngô về phòng.
Ông nội Hứa và Hứa Dực Bạch sofa, chậm rãi uống .
Lôi Minh tại chỗ, tay chân luống cuống.
"Lão, lão lãnh đạo."
Ông nội Hứa đáp lời, tiếp tục thưởng .
Hứa Dực Bạch quan sát cử chỉ và thần sắc của ông nội, khẽ nhướng mày, cũng giả vờ như thấy.
"Lão lãnh đạo, ." Lôi Minh đột nhiên "phịch" một tiếng quỳ sụp xuống đất.
Hứa Dực Bạch: ... Nghe thôi thấy đau .
Ông nội Hứa đối mặt với tình huống bất ngờ, mắt hề chớp, đặt chén xuống, thở dài:
"Tiểu Lôi , đối với cháu thất vọng."
Lôi Minh quỳ đất, run rẩy: "Là ma ám tâm trí, xin ông tha thứ cho một ."
"Sau khi Tiểu Hứa đến huyện Vĩnh Phong, thật lòng một lòng một phò tá , hề hai lòng! Nếu tin ông cứ hỏi Tiểu Hứa!"
Ông nội Hứa lời , khẩy, nụ đạt đến đáy mắt, nâng chén lên, nhấp một ngụm, mới :
"Cháu là sắp về kinh đúng ?"
"Tin tức cũng nhanh nhạy đấy, nào, , ai cho cháu ?"
Lôi Minh điên cuồng lắc đầu: " ai cả, , chỉ là thấy Tiểu Hứa và Bạch Thiên Thu gần , thấy một bước lên mây..." Anh càng càng nhỏ, cuối cùng trực tiếp im bặt.
Ông nội Hứa mỉm nhạt: "Cháu là như đấy, từ nhiều tâm tư , còn tưởng ."
"Ta chỉ là niệm tình cháu từng cùng trận."
"Ta vốn nghĩ, những đàn ông từng g.i.ế.c quỷ tử, dù tệ đến mấy cũng còn chút m.á.u nóng, những lúc quan trọng, dù cũng đáng tin hơn khác, nào ngờ..." Ông nội Hứa đến đây dừng , Lôi Minh sợ đến tái mặt.
"Lão lãnh đạo, ông tin , thật sự ý , chỉ là, chỉ là giúp Tiểu Hứa nhiều, , nhất định sẽ sửa, Tiểu Hứa bảo đông, tuyệt đối dám tây!"
" thừa nhận chút tật nhỏ, nhưng tội đến nỗi c.h.ế.t lão lãnh đạo, ông hãy tin một nữa!"
Hứa Dực Bạch: ... Nói cứ như ông nội sắp g.i.ế.c .
thể một nữa thầm bội phục ông nội.
Chiêu trò thấu hiểu lòng , ông vẫn là nắm bắt chuẩn xác nhất.
Cuối cùng, sự đảm bảo hết đến khác của Lôi Minh, ông nội Hứa chỉ một câu nước đôi: "Chuyện để ." viện cớ mệt mỏi, bảo .
3.Đợi Lôi Minh run rẩy rời , ông mới Hứa Dực Bạch với vẻ mặt nghiêm trọng, nhàn nhạt:
“Cháu trai, cháu nhớ, kẻ quyền lực, chơi là chơi quyền thuật, trong đó chỉ thủ đoạn, mà còn cả lòng .”
Hứa Dực Bạch nghĩ, lẽ hiểu , chiêu của ông nội, tương đương với việc treo một thanh kiếm đầu Lôi Minh, g.i.ế.c c.h.ế.t , nhưng cũng giam cầm , khiến cả ngày lo sợ bất an, ngoài việc lời ông nội, còn cách nào khác.
Mà Lôi Minh cũng là kẻ đại gian đại ác gì, chỉ cần nắm bắt đúng mực, thỉnh thoảng cho chút lợi lộc, cũng khác gì một lưỡi d.a.o sắc bén.
Trong phòng bên cạnh, Lâm Đa Kiều lén lút dán mắt khe cửa, kiễng chân trộm: ...... Học nổi, học nổi, cả đời cũng học nổi.
Ai cũng chồng cô tám trăm cái tâm cơ, một ông như thế , thì khó mà tâm cơ !
Khi mấy đang mang nặng tâm sự, nhà đón tiếp lượt khách thứ hai......