Thanh Niên Trí Thức Và Cô Vợ Bé Ngốc Nghếch - Chương 19: Phùng Hà & Hồ Mẫn
Cập nhật lúc: 2025-11-03 02:18:07
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Phùng Hà g.i.ế.c Uông Bình, nội tâm cực kỳ bình tĩnh.
Cô đang đợi, đợi tái sinh nữa khi tử hình.
Cô tin rằng, nếu ông trời cho cô sống một , thì nhất định sẽ thứ hai, dù cô vẫn thành công nghịch thiên cải mệnh nhờ việc trọng sinh.
Chiếc song sắt nhỏ lớn hơn đầu một đàn ông trưởng thành là bao, treo lơ lửng mái nhà. Qua những thanh sắt của song cửa, Phùng Hà thấy vầng trăng đêm nay.
Rằm .
Ngày cô g.i.ế.c Uông Bình, cũng là rằm, trăng cũng tròn như đêm nay.
Người phụ nữ với mái tóc cắt ngắn, một chiếc giường gỗ hẹp trong nhà giam, khóe miệng nhếch lên một nụ ,
Ánh trăng lạnh lẽo trắng bệch rải lên khuôn mặt chút huyết sắc như ma quỷ của cô, trong đêm tĩnh mịch , trông thật dữ tợn và đáng sợ.
Người cai ngục đang tuần tra tình cờ ngang qua, khung cảnh kỳ dị cho giật : "Chưa ngủ ? Cô đang gì đấy?"
Gậy cảnh sát gõ lên cánh cửa sắt nhà tù, Phùng Hà chỉ liếc mắt một cái, gì, thẳng xuống.
Sắp , cô sắp cơ hội nữa!
Lần , cô sẽ tính toán từ đầu, chuẩn kế hoạch thật kỹ lưỡng, tuyệt đối sẽ vết xe đổ.
Cô hãy nghĩ xem, trọng sinh , cô sẽ ngốc nghếch mà còn mong đợi gì ở Lâm Đại Sơn nữa.
Hừ, đàn ông!
Toàn là loại cả thèm chóng chán!
Kiếp yêu cô sống c.h.ế.t, kiếp chẳng vẫn con tiện nhân Lý Mai quyến rũ mất ?
Là cô ngốc, nên mới cứ mãi dây dưa với !
Mặc dù nhà họ Lâm khiến cô căm ghét, nhưng trọng sinh , cô hiểu , đó là thứ cô thể lay chuyển .
Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, hà tất đối đầu với họ gì?
Cũng chẳng cần thiết treo cổ một cái cây.
Còn Uông Bình.
Đây là bước sai lầm nhất trong cuộc đời cô!
Cô nên, tuyệt đối nên, khi cùng đường bước hố lửa của .
Lúc đó cô nhà họ Lâm đưa , đến một nơi môi trường cực kỳ khắc nghiệt để thanh niên trí thức, hai kiếp từng công việc nặng nhọc gì, chịu nổi gánh nặng, cô đổ một trận ốm nặng.
Cũng chính lúc đó, Uông Bình tìm thấy cô.
Cứ nghĩ đang cải tạo lao động, chắc cũng chẳng khá khẩm hơn là bao, ai ngờ, cô vẫn đ.á.n.h giá thấp thực lực của nhà họ Uông.
Uông Bình tuy mang danh cải tạo lao động, nhưng bên trong che chở, sống còn hơn cả cô!
Có lẽ thật sự nghĩ đứa bé cô sảy là con của , Uông Bình ôm cô hối , là bảo vệ cho cô và con.
Đến bước đường cùng, một đàn ông tự tìm đến, đương nhiên tận dụng thật !
Thế là, cô thuận nước đẩy thuyền kết hôn với Uông Bình, trong lòng lướt qua bộ dòng thời gian của kiếp .
Cô vốn nghĩ, tiên hãy để cuộc sống hiện tại dễ chịu hơn một chút, đó chuẩn cho kỳ thi đại học. Năm 1977, đợt đầu tiên khôi phục thi đại học, đề thi khá đơn giản, dù cô cũng là thanh niên trí thức, thi đậu đại học chắc thành vấn đề.
Đợi lên đại học, cô sẽ đá Uông Bình . Theo kinh nghiệm kiếp , nhà nước chắc hẳn sẽ sớm cho phép kinh doanh, đến lúc đó cô thể mở một cửa hàng nhỏ để giàu.
À , kiếp nhà cửa giá, thể tích trữ một chút.
Cô lên kế hoạch nhiều, việc cũng đang phát triển theo chiều hướng .
Ngay cả khi theo Uông Bình trở về Đại đội Du Tiền, cô vẫn luôn tiến hành theo kế hoạch.
Ai ngờ, tính toán trăm phương nghìn kế, bỏ sót tai họa Uông Bình !
Hắn thật sự nghĩ sẽ cùng cô lên đại học ?
Phỉ nhổ!
Tên cặn bã c.h.ế.t tiệt kiếp ngoại tình, hại cô thê thảm, cô thể nhịn nén ghê tởm mà giả vờ chiều chuộng thì lén lút vui mừng !
Nghĩ thật đấy!
Phùng Hà thừa nhận, khi Uông Bình chất vấn cô tại tài liệu như "Sách tổng hợp Toán Lý Hóa" mà đưa cho xem, tự lén lút học, cô một khoảnh khắc hoảng loạn.
ngay đó, những lời khó mà Uông Bình mắng cô ở kiếp trong đầu trùng khớp với hiện thực:
"Cô cũng cái dáng vẻ nhà quê của cô !"
"Một thứ giày rách hàng cũ, thật sự nghĩ là cục vàng ?"
"Có thể cưới cô về vợ thì cô nên quỳ xuống mà vui mừng , còn thật sự coi là bà chủ ?"
Khoảnh khắc đó, lý trí tan nát.
Không gian dường như cũng trở nên méo mó.
Bộ mặt của Uông Bình trong mắt cô thật xí, dữ tợn.
Mọi bất mãn của cô ở kiếp đều ùa về.
Cây củi đốt lửa cầm trong tay, thấy tiếng xương sọ Uông Bình phát tiếng "lạo xạo" vỡ vụn, Phùng Hà chỉ cảm thấy trong lòng sảng khoái!
Bị bắt thì sợ gì?
Bị kết án tử hình thì ?
Dù cô cũng thể sống !
Tự tay g.i.ế.c c.h.ế.t tên cặn bã, cô sảng khoái!!
Vầng trăng từ từ trượt xuống từ ngọn cây, mặt trời ngáp một cái mở mắt.
Phùng Hà tuy một đêm chợp mắt, nhưng tinh thần cô .
Hôm nay, là ngày cô hành quyết.
Cũng là sự khởi đầu cho trọng sinh tiếp theo của cô!
Bị giam cầm trong nhà tù ngột ngạt lâu như , cuối cùng cũng đến lượt cô !
Cặp còng tay nặng nề đè ép khiến hai cổ tay cô đau nhức.
Cùm chân cũng khiến cô khó khăn.
bước chân cô lao pháp trường nhẹ nhàng vô cùng.
Sắp ! Sắp !
Những cai ngục giao ca đang thì thầm gì đó, đầu Phùng Hà trùm kín bằng túi vải đen, gián tiếp ảnh hưởng đến thính giác của cô.
Được hướng dẫn lên xe, trong lúc lắc lư, cuối cùng cô cũng kìm cơn buồn ngủ đang ập đến, .
Khi mở mắt nữa, khắp nơi là một màu trắng xóa.
" sống !! Hahahaha! sống !!!"
"Ông trời ơi! Ngài thật mắt mà!!"
"Hahahahaha!"
"Đừng kêu nữa, chị dâu hai nhà họ Lâm."
"Ồ , nên gọi cô là Phùng Hà, chị dâu hai nhà họ Lâm ."
Giọng nữ khàn khàn như lửa cháy từ phía vang lên, Phùng Hà giật , đột ngột đầu :
"Hồ Mẫn?!"
"Phải, là đây, ngờ đúng ?"
Hồ Mẫn gầy đến mức gần như chỉ còn trơ xương, gò má nhô cao khuôn mặt, đôi mắt vốn còn vài phần thần thái giờ ánh lên vẻ tàn tạ, nhãn cầu xám trắng, lên, thần sắc tà dị.
"Sau cô đổi khá nhiều, bảo mà, hóa là một trọng sinh, thảo nào cũng đưa đến đây."
Phùng Hà thể tin nổi mở to hai mắt: "Cô, cô ý gì?"
Hồ Mẫn còng lưng dựa chiếc giường khác, nhắm mắt, giọng điệu thờ ơ:
"Ý là, bọn họ cô là trọng sinh , thế nên cô cũng giống như , đưa đến viện nghiên cứu."
"Cô? Cô cũng...?"
Không đúng!
Đây trọng điểm!
"Cô viện nghiên cứu nào?"
Lời của Hồ Mẫn như lưỡi d.a.o đ.â.m tim Phùng Hà, cô bước tới vài bước, túm chặt lấy cổ áo Hồ Mẫn: "Cô là trọng sinh ?"
Hồ Mẫn mở mắt, hừ một tiếng , kéo cổ áo: " mới thôi, nhưng rõ ràng ."
"Nói thật cho cô nhé." Hồ Mẫn mở đôi mắt đờ đẫn như nước c.h.ế.t :
" là xuyên ."
"Xuyên chứ? Dù cô cũng từng trọng sinh mà."
" xuyên , cô trọng sinh, những điều đúng lúc mang giá trị nghiên cứu cho bọn họ."
Phùng Hà thần sắc ngây dại: "Không, điều thể nào..."
Hồ Mẫn đại khái là thấy giống , trong lòng cũng cân bằng ,
Lại dường như là thấy khác sống khổ hơn , cô vui, từng câu từng chữ đ.â.m trái tim Phùng Hà:
"Cô còn bọn họ sẽ đối xử với cô thế nào nhỉ?"
" đến sớm hơn cô vài ngày, đây, kể cho cô ."
"Bọn họ tiên sẽ hỏi cô nhiều vấn đề về kiếp , đừng nghĩ đến chuyện dối, bởi vì cô bộ đều là máy phát hiện dối."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thanh-nien-tri-thuc-va-co-vo-be-ngoc-nghech/chuong-19-phung-ha-ho-man.html.]
"Sau đó còn sẽ lấy máu, mô của cô xét nghiệm, tiến hành nghiên cứu sinh học."
"Đương nhiên, còn sẽ tiêm các loại thuốc, để đảm bảo độ chính xác của dữ liệu."
Hồ Mẫn càng càng phấn khích, cong gần Phùng Hà, đôi mắt xám xịt mà sáng lên một chút:
"Đừng sợ, đau ."
Mèo Dịch Truyện
Phùng Hà cô dồn ép từng bước lùi , cuối cùng ngã xuống đất, vẻ mặt đầy thể tin nổi:
"Cô, cô điên !"
Hồ Mẫn , rõ ràng bình thường.
"Hừ, trong mắt khác, cô cũng giống như , đều là đồ điên."
Hồ Mẫn bắt đầu quen với cuộc sống , dù bảo cô tự sát, cô cũng dám.
Phùng Hà Hồ Mẫn, ánh mắt lộ vẻ tàn độc, c.ắ.n chặt răng, dậy, lao thẳng bức tường!
"Rầm!"
Đầu đập tường phát tiếng động trầm đục.
Phùng Hà một thoáng choáng váng.
Sau đó ánh mắt trở nên trong sáng,
Tường là vật mềm ?!
Nhận điều , cả cô ngây dại, tuyệt vọng sấp xuống đất lẩm bẩm:
"Không thể nào, thể như —"
Hồ Mẫn cô, giống như đang xem một tên hề, điên cuồng lớn.
Càng , nước mắt tự chủ mà chảy xuống:
"Đừng ngốc nữa Phùng Hà, cô c.h.ế.t ."
"Cho dù cô thể c.h.ế.t, cô chắc vẫn sẽ trọng sinh ?"
Cô dường như thấu suy nghĩ của Phùng Hà:
"Thà sống nhục còn hơn c.h.ế.t vinh, đợi bọn họ thí nghiệm xong, sẽ thả chúng thôi."
"Coi như là, đóng góp cho thế giới —"
Phùng Hà ngây một lúc, đó ôm mặt, bi ai thành tiếng:
"Sao thế ? Tại thế ?"
Hồ Mẫn cô, ánh mắt tiêu cự:
"Chắc là, lãng phí cơ hội ông trời ban cho, nên ... trừng phạt đó—"
Thế giới , ai cũng thể cơ duyên như các cô,
Có cơ duyên nhưng trân trọng, chỉ nghĩ đến việc sống cho riêng , ghen ghét tính toán, mù quáng tự đại...
Ai tất cả các cuộc xuyên và trọng sinh đều là chuyện chứ?
--- Phiên ngoại 20: Nhà họ Lâm thôn Du Tiền 1 ---
"Thúy Hoa , làng cô hôm nay chuyện gì lớn mà náo nhiệt thế?"
"Ấy, chẳng Kiều Kiều và thằng Ba nhà trưởng trấn Lâm bọn họ về !"
"Về thì về chứ, thấy còn bày tiệc linh đình thế? Trưởng trấn Lâm sợ bàn tán ?"
"Hừ, cô năng kiểu gì đấy? Ai ? Nói cái gì? Làng Hướng Dương nhà cô điện TV ? Không thằng Ba bây giờ là thương nhân nổi tiếng, tiền nhiều lắm ? Nhìn cô ghen tỵ đến chua loét kìa! Đừng kiếm chuyện vô cớ nữa, mau về làng cô mà núp ! Cẩn thận tát cô bây giờ!"
Làng Du Tiền hôm nay bày, là tiệc luân phiên.
Dưới gốc cây hòe lớn đầu làng dựng lên năm cái chảo gang to, mỗi chảo đều đầy ắp thịt lợn và thịt dê mới mổ sáng nay.
Gió nhẹ thổi qua, hương thơm bay khắp nơi, hương vị nguyên bản thuần tự nhiên, thơm đến mức trẻ con làng Du Tiền chảy cả nước miếng.
Bên cạnh cây hòe là cái lều các thanh niên trai tráng trong làng dựng lên suốt đêm qua bằng bạt nhựa trắng xanh đỏ. Các bếp lò trong lều đều mới tinh, lúc khói dầu bay mù mịt, hương thơm lượn lờ.
Thím Lưu nhà bên cạnh nhà họ Lâm lau mồ hôi, lải nhải dặn dò chồng : "Này lão Sáu, ông nhất định trông chừng mấy đứa nhóc đấy nhé, tiệc còn bắt đầu mà lát nữa chúng nó ăn trộm hết sạch bây giờ!"
Vòng ngoài của cái lều, lũ trẻ con lớn lớn bé bé của làng Du Tiền khoét nhiều lỗ hổng, thỉnh thoảng thò tay móc một chút đồ ăn ngon, bỏng rát kêu oai oái nhưng vẫn hề chán.
Lâm Cương và Lâm Vượng 16 tuổi, cùng Lâm Cường 14 tuổi, đang canh giữ xung quanh lều, tiếc là mấy đứa nhóc như khỉ con , đuổi thế nào cũng , đứa nào đứa nấy lủi như cá trạch, căn bản thể trông nom !
Lâm Cương bất lực: "Các thể đợi khai tiệc hãy ăn ?"
Chú ba của gọi điện , hôm nay ăn uống thả ga!
bọn nhóc từ sáng sớm canh chừng, từ lúc trời mờ sáng đến giờ vẫn cứ ăn vụng, cũng sợ no căng bụng!
Nhị Lại Tử nhét hạt lạc cuối cùng miệng, ngây ngô: "Mấy đứa hiểu , ăn như mới ngon!"
Lâm Cường giận đỏ mặt: "Tin thì tùy, lát nữa gọi chú ba đ.á.n.h !"
Nhị Lại Tử "chậc" một tiếng: "Chú ba á? Lát nữa chắc chắn bà nội đuổi đ.á.n.h cho xem! Lấy thời gian mà quản chúng ?"
Những đứa trẻ lớn lớn khác lén ăn gật đầu phụ họa.
Nói thật, mấy năm thấy cảnh bà Đào Hoa đuổi đ.á.n.h chú ba Lâm, bọn chúng còn thấy nhớ ghê cơ chứ?
Cùng suy nghĩ với bọn trẻ, còn dân làng Du Tiền, thậm chí cả nhà họ Lâm, đều nghĩ Lâm mẫu gặp Lâm Đa Dư kiểu gì cũng sẽ cho một trận tơi bời.
Dù , cứ im ỉm con gái nhà bầu, cưới xong mới về tổ chức đám cưới, Lâm mẫu c.h.ử.i bao nhiêu qua điện thoại .
Ngay cả bản Lâm Đa Dư cũng run lẩy bẩy, từ Hồng Kông về đại lục, đến Bắc Kinh gặp em gái, em rể, hai và chị dâu hai , mới dám cùng đoàn về làng Du Tiền.
Khoảnh khắc hai chiếc xe sang trọng bảy chỗ kéo dài lăn bánh cổng làng, trong chiếc xe dẫn đầu, Lâm Đa Dư đang đỡ eo Tần Noãn Dương, giọng lắp bắp: "Cái đó, vợ , lát nữa nếu má đ.á.n.h , em nhớ đỡ cho đấy!"
Tần Noãn Dương chọc , cố tình trêu chọc: " mà em từng thấy cảnh như Kiều Kiều kể, má cầm chổi đuổi chạy khắp sân , em xem mà~"
Lâm Đa Dư "xì" một tiếng, véo mũi cô diễn viên nhỏ của : "Đồ hư hỏng !"
Giọng điệu là bất lực cưng chiều, đó cởi cúc áo vest, cởi : "Được , xem thì xem, nhưng áo vest cởi , đắt lắm, đừng để đ.á.n.h hỏng."
Hứa Dực Bạch: ...Cái tên đúng là hết chỗ , chắc chắn giống !
Anh động thanh sắc ưỡn thẳng lưng, đầu liền thấy vợ nhỏ đang nháy mắt với , che miệng như mèo ăn vụng, ánh mắt như : Anh xem ba và chị dâu ba kìa.
Tim Hứa Dực Bạch đột nhiên đ.á.n.h trúng, cổ họng khô khốc, vành tai nóng, liền mặt .
Hứa Dực Bạch: ...Thôi , thể chịu nổi bộ dạng của vợ nhỏ!
Chính là, hôn!
Lâm Đa Dư ôm quyết tâm tử chiến, chuẩn đón nhận một lễ chào mừng "đặc biệt" từ .
Khoảnh khắc chiếc xe dừng ở đầu làng, hít sâu một , mới " dũng hy sinh" bước xuống xe.
Bên ngoài xe, trong ba ngoài ba lớp vây kín.
Anh cả Lâm, chị dâu cả Lâm dẫn theo Lâm Cương và mấy đứa trẻ đang đợi họ.
Thấy mấy từ xe bước xuống, cả Lâm cao lớn vạm vỡ lộ nụ chất phác: "Mọi về hết ! Về hết !"
Anh cả Lâm giờ là trưởng làng Du Tiền, vốn dĩ luôn chững chạc và điềm đạm hơn các em, nhưng giờ cũng tài nào che giấu sự phấn khích mặt.
Chị dâu cả Lâm luôn là ít , chỉ cứ thế chùi tay hai bên ống quần, khóe mắt rơm rớm, khẽ : "Về là , về là ."
Lâm Đa Kiều tay trái đỡ chị dâu hai Lâm, tay khoác vai Tần Noãn Dương, tươi giới thiệu với : "Anh cả, chị dâu cả, đây là chị dâu ba Tần Noãn Dương, là một ngôi điện ảnh đó! Xinh ?"
Anh cả và chị dâu cả ngừng gật đầu, lộ cả hàm răng trắng.
Dân làng ngoài xem náo nhiệt cũng bắt đầu xì xào bàn tán, lời là khen ngợi.
Lâm Cương và Lâm Cường mấy đứa, thấy phớt lờ, liền chen chúc xô tới, đồng loạt hô: "Chào thím ba ạ!"
"Mấy thằng nhóc hư đốn, thím ba các cháu giật !" Lâm Đa Dư nhấc chân, giả vờ đá mấy đứa trẻ một cái, bọn trẻ vui vẻ lùi , khí nhất thời .
Đại đường ca lúc đầu đầy mồ hôi từ phía chui : "Mọi về hết ? Mau về nhà ! Các cụ đang đợi đấy!"
Lâm Đa Dư hai chữ "các cụ", sống lưng lạnh toát.
"Đại đường ca, má ... cầm chổi ?"
Trên đường về, Lâm Đa Dư nắm tay Tần Noãn Dương, sờ mũi, ngượng ngùng hỏi đại đường ca.
Đại đường ca bộ thở dài một tiếng, : "Ôi, Đa Dư , chuẩn tâm lý , còn đáng sợ hơn chổi... nhiều lắm!"
Đại đường ca dứt lời, Lâm Đa Dư chân mềm nhũn, Tần Noãn Dương vội đỡ lấy , bất lực buồn .
Lão đàn ông bên ngoài cả ngày trưng bộ dạng bá đạo ngút trời, ai mà ngờ, vẫn là một đứa con sợ !
Nhà họ Lâm.
Những căn nhà đất nện ngày xưa còn.
Năm thứ hai khi Lâm Đa Dư kiếm tiền, xây cho Lâm phụ Lâm mẫu một căn nhà ba tầng.
Ngôi nhà nhỏ thiết kế tham khảo biệt thự trong thành phố, tổng cộng hơn mười phòng.
Lâm mẫu và Lâm phụ bàn bạc một hồi, dứt khoát bảo chú hai Lâm và đại đường ca họ cũng dọn đến ở chung.
Sân nhà chú hai Lâm giờ dùng nhà xưởng cho đại đường ca, chuyên kinh doanh chế biến đặc sản vùng núi.
Một nhóm đến phòng khách tầng một, Lâm Đa Dư nhắm mắt , chuẩn giật giọng kêu "Má ơi con sai "!
Ai ngờ còn kịp mở miệng, Lâm mẫu hi hi đón lên, vẻ mặt từ ái:
"Ôi, con trai ba của về ! Nhanh nhanh nhanh! Mẹ nhớ con c.h.ế.t luôn!"
Mọi : ?
Lâm Đa Dư: ...
Càng sợ hơn nữa!!!
---