Thanh Niên Trí Thức Và Cô Vợ Bé Ngốc Nghếch - Chương 45: --- Lâm Đa Kiều, cô có phải đàn bà không đấy?
Cập nhật lúc: 2025-11-03 02:14:00
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2B6nZJ3Kf8
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lâm Mẫu tin phong phanh, hấp tấp chạy đến nơi, ngoài việc thấy Tống Tiểu Hoa đầy thương tích đất, thì chỉ thấy con gái đang hầm hầm lôi Lý Nhị Ma Tử lên.
Lý Nhị Ma Tử lùn tịt, trong tay Lâm Đa Kiều cứ như con gà con , hai chân rời khỏi mặt đất, vẫn ngừng đạp lia lịa.
Lâm Đa Kiều khinh bỉ sang Lý gia tức Lý Nhị Ma Tử đang run rẩy, thút thít đất, bĩu môi:
Mèo Dịch Truyện
“Chị để thằng cha đ.á.n.h chạy khắp sân ?”
“Cái loại như , nếu chị thật sự xông đánh, đ.á.n.h chị ?”
Lâm Mẫu giật , vội che mặt lẩm bẩm, cái đồ rắc rối ! Sao lời mà xách lên thế ?
Bà vội vàng tiến lên, gỡ tay Lâm Đa Kiều đang xách Lý Nhị Ma Tử :
“Ôi chao, Lý Nhị Ma Tử, mày định g.i.ế.c ! May mà con gái đến kịp thời, thì mày đưa cải tạo lao động mày ?”
Lý Nhị Ma Tử phịch một cái bệt xuống đất, rõ ràng vẫn thoát khỏi cái bóng của Lâm Đa Kiều, suy nghĩ gì mà ngẩng đầu lên hét:
“Lâm Đa Kiều! Mày đàn bà ? Mày cái sức của mày…” Lớn quá!
Hắn còn hết câu, Lâm Mẫu b.ắ.n một ánh mắt sắc như d.a.o găm về phía : “Lý Nhị Ma Tử, mày gì? Mày nữa xem?!”
Lý Nhị Ma Tử sợ đến mức chân run lập cập, lấm lét bò dậy, dám hó hé thêm lời nào.
Cha với , ai mà dám lôi chuyện Lâm Đa Kiều trời sinh sức mạnh quái lạ ngoài, để con rể nhà họ Lâm , Lâm Phụ sẽ đích tháo chân !
Hắn tuyệt đối dám thử!
Đừng những chuyện lúc trẻ cha kể về Lâm Phụ, chỉ riêng tận mắt thấy Lâm Phụ đ.á.n.h Lâm Nhị Thúc, dọa hai ngày ngủ ngon giấc !
Hắn lẩm bẩm c.h.ử.i rủa rằng cưới một con đàn bà chổi, xui xẻo tám đời mới cưới cô , em gái của cứ thế mà lãng phí…
Lâm Đa Kiều rõ ràng là cho ghê tởm, chống nạnh, trợn mắt :
“Lý Nhị Ma Tử, mày đừng mấy lời đó với tao, nếu để tao thấy mày đ.á.n.h đàn bà nữa, thì xem tao sẽ xử lý mày thế nào!”
Lý Nhị Ma Tử rõ ràng phục, nghển cổ lên, nhưng e ngại sức mạnh của Lâm Đa Kiều và sự hung dữ của nhà họ Lâm mà rụt cổ , cuối cùng chỉ yếu ớt :
“… đ.á.n.h vợ , liên quan gì đến mày?”
Lâm Đa Kiều khẩy, ngẩng cằm lên: “Sao liên quan đến tao?! Mày ồn tao ngủ nướng!!”
Lý Nhị Ma Tử: ……
Đang lúc Lý Nhị Ma Tử câm nín, Lâm Cương và Lâm Cường dẫn theo Lâm Phụ và Lâm Nhị Thúc cũng vội vã đến.
Lâm Đa Kiều thấy Lâm Nhị Thúc liền chỉ Lý Nhị Ma Tử mà mách: “Nhị Thúc! Người hành hung phụ nữ, đội sản xuất chẳng lẽ quản ?”
Lâm Nhị Thúc kể từ các công xã một vòng báo cáo xong, càng ngày càng khí thế của một cán bộ, dùng ông để dọa Lý Nhị Ma Tử là đúng bài !
Quả nhiên, Lý Nhị Ma Tử thấy nhà họ Lâm đều đến, liền gật đầu khom lưng xòa, còn chút hung hãn, dữ tợn như lúc đ.á.n.h vợ đó nữa.
Lâm Đa Kiều khinh bỉ bĩu môi, “hừ” một tiếng: “Cái đồ bắt nạt kẻ yếu, sợ kẻ mạnh!”
Sau đó cô thèm để ý đến nữa, đỡ Tống Tiểu Hoa vẫn còn đang róc rách rên rỉ đất, dìu chị nhà.
Dù cha và Nhị Thúc ở đây , cơ bản cũng còn việc của cô nữa.
Bước trong nhà họ Lý, Tống Tiểu Hoa la, chỉ thất thần.
Lâm Đa Kiều lay tỉnh chị , bảo chị vực dậy tinh thần, nhưng cuối cùng vẫn mím môi, gì.
Cô tìm thấy một chiếc khăn tay cũ giá, tùy tiện đổ một ít nước từ ấm đất , cố gắng giúp chị lau khuôn mặt sưng đỏ bẩn thỉu.
Tống Tiểu Hoa đau đớn rụt , cổ áo cũ kỹ vô tình lật , Lâm Đa Kiều liếc thấy những vết bầm tím chị .
Cô sững sờ một lát, đó lửa giận bốc lên ngùn ngụt, mắt đỏ hoe!
Nếu trải qua đêm qua, lẽ cô còn những vết thương là gì, nhưng đêm qua, cô hiểu chuyện lớn, huống hồ cô cũng những vết tương tự.
những vết thương Tống Tiểu Hoa rõ ràng giống của cô!
Cứ như… cứ như ngược đãi dã man .
Nhìn Tống Tiểu Hoa như một con búp bê rách nát, Lâm Đa Kiều thấy cổ họng khô khốc, nhẹ nhàng giúp chị chỉnh quần áo: “Đừng sợ, , má và sẽ để bắt nạt chị nữa .”
……
Hứa Dực Bạch vội vã chạy đến nhà họ Lý, trán lấm tấm mồ hôi, , xưa nay vẫn luôn “thái sơn sập mặt đổi sắc”, giờ đây mất phong thái nho nhã thường ngày!
Vừa nãy bà Lưu đột nhiên đến gọi , lải nhải một hồi, chỉ rõ một câu: “Kiều Kiều đ.á.n.h với nhà lão Lý ở sân !”
Anh sốt ruột đến mức màng gì khác, hấp tấp chạy vội đến đây.
Đến sân nhà họ Lý, thấy Lâm Mẫu, Lâm Phụ và Lâm Nhị Thúc đang giữa sân “giáo d.ụ.c tư tưởng” Lý Nhị Ma Tử.
Lâm Mẫu năng đanh thép, giọng cao vút, Lâm Phụ bên cạnh bà đóng vai trò bảo vệ, Lâm Nhị Thúc thỉnh thoảng tổng kết một câu.
Lý Nhị Ma Tử ngừng xoa tay, dáng vẻ yên.
Hứa Dực Bạch nheo mắt , lạnh lùng quét qua Lý Nhị Ma Tử thấp bé, Lý Nhị Ma Tử đang “trừng phạt” đột nhiên cảm thấy sống lưng lạnh toát, thất thần một lúc.
Lâm Mẫu thấy còn dám lơ đễnh, “chát” một tiếng tát một cái: “Tao đang chuyện với mày đấy, mày thấy ?”
“Dám đ.á.n.h vợ nữa, công điểm giảm một nửa!”
Lý Nhị Ma Tử rõ ràng phục, nhưng dám gì, cúi đầu khúm núm đáp lời.
Hứa Dực Bạch nữa, sự nhắc nhở của Lâm Cương và Lâm Cường, đến cửa nhà họ Lý, bước nhà liền thấy Lâm Đa Kiều mắt đỏ hoe, rõ ràng là .
Ánh mắt tối sầm , bước lên , dịu dàng đỡ vai cô, cúi thẳng mắt cô, giọng nhẹ nhàng hỏi:
“Làm ? Bị bắt nạt ?”
Lâm Đa Kiều thấy đến là Hứa Dực Bạch, vì , bỗng nhiên cảm thấy đặc biệt tủi .
Cô c.ắ.n môi lắc đầu, mắt đỏ như mắt thỏ, yếu ớt gọi một tiếng “Hứa Dực Bạch~”
Hứa Dực Bạch dường như thể thấy cái đuôi mèo vốn luôn vểnh cao của cô nương đang ủ rũ cụp xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thanh-nien-tri-thuc-va-co-vo-be-ngoc-nghech/chuong-45-lam-da-kieu-co-co-phai-dan-ba-khong-day.html.]
Hứa Dực Bạch: Vợ bé tỏ hung dữ nhưng yếu đuối của , chắc chắn Lý Nhị Ma Tử dọa sợ !
Anh kiềm chế nắm tay tiểu nương tử, Lâm Đa Kiều đỏ hoe mắt đầu về phía phòng trong, Hứa Dực Bạch, cuối cùng thêm lời nào, để mặc dắt .
Hai nắm tay theo nhà họ Lâm về nhà, sân, Lâm Mẫu bắt đầu mắng:
“Cái thằng Lý Nhị Ma Tử đúng là gì! Ở ngoài thì hèn nhát vô cùng, về nhà thì chỉ cậy mạnh với nhà! Nhìn con vợ đ.á.n.h kìa!”
Lâm Đa Kiều Hứa Dực Bạch kéo , cô liếc , thôi.
Hứa Dực Bạch cúi đầu dịu giọng hỏi: “Em gì?”
Lâm Đa Kiều mím môi, liếc một cái, gì.
Lâm Mẫu thấy Lâm Đa Kiều vẻ mặt buồn bã, nỡ :
“Ôi chao, con gái đúng là bụng, thôi đừng buồn nữa con, má bảo chị dâu con buổi trưa món gì ngon ngon cho con, để con trấn tĩnh .”
Lâm Đa Kiều bĩu môi, cảm thấy trong lòng như một cục bông chặn .
Cô buông tay Hứa Dực Bạch , đến mặt Lâm Mẫu, hai tay ôm lấy bà, quyến luyến cọ cọ, nghẹn ngào gọi một tiếng: “Má.”
Hứa Dực Bạch: …… vợ mới động phòng đêm qua bỏ rơi !
Lâm Đa Kiều cũng nữa, tóm lúc cô nép lòng , cảm nhận ấm và mùi hương của bà.
Cô vẫn luôn may mắn, trong thời đại trọng nam khinh nữ phổ biến , cô gia đình cưng chiều nuôi lớn.
Cô , tất cả những điều đều nhờ má cô.
Vừa nãy thấy vết thương Tống Tiểu Hoa, cô vì , chút hoảng loạn, nhưng nhiều hơn là sự may mắn.
May mắn vì sinh trong nhà họ Lâm, may mắn vì má cô là Lâm Đào Hoa – phụ nữ đặc biệt nhất Hồng Kỳ Công xã!
Cô dám nghĩ, nếu là Tống Tiểu Hoa, sẽ kết cục thế nào?
Cô thể dũng cảm chống phận? Hay cũng giống như chị , mặc cho định đoạt?
Lâm Mẫu hành động của Lâm Đa Kiều cho vui xót:
“Ôi chao, xem kìa, lớn chừng nào cũng là trẻ con, lấy chồng mà còn nũng với má hả?”
“Con gái đừng sợ, má ở đây !”
Lâm Đa Kiều bật , từ nhỏ đến lớn, câu mà má cô với cô nhiều nhất chính là “Đừng sợ, má ở đây .”
Câu giống như chiếc ô bảo hộ của cô, giúp cô lớn lên chút sợ hãi.
“Con sợ, con chỉ thấy má má con thật .”
Cô ngẩng đầu trong lòng Lâm Mẫu, tủm tỉm nịnh nọt .
Lâm Mẫu xong càng vui hơn: “Ôi chao, đúng là con gái của má, quan tâm!”
“Tìm con rể cũng ý má!”
Hứa Dực Bạch: …… Bị khen cưỡng bức, đúng là ai bằng!
Nhìn cô gái nhỏ đang quyến luyến bên Lâm Mẫu, Hứa Dực Bạch nghĩ, đại khái thể hiểu sự mềm yếu của cô lúc .
Vừa nãy ở nhà họ Lý, tuy chỉ tùy tiện liếc mắt phòng trong theo ánh mắt của Lâm Đa Kiều, nhưng cũng thấy bảy tám phần t.h.ả.m cảnh của vợ Lý Nhị Ma Tử.
Cộng thêm những thông tin chắp vá, cũng hiểu sơ qua chuyện nhà họ Lý.
Vợ bé gia đình cưng chiều từ nhỏ, tính cách đơn thuần vô cùng, từng thấy những chuyện dơ bẩn như thế ?
Có lẽ vì cảm thấy quá hạnh phúc, nên mới nũng với Lâm Mẫu.
, nũng với chứ?
Gả cho mà hạnh phúc ?
Anh trai tài giỏi, những đ.á.n.h vợ như Lý Nhị Ma Tử, mà còn với vợ nữa chứ!
Hứa Dực Bạch: …… kiên quyết thừa nhận đang ghen tị nhé!
Lâm Đa Kiều chỉ dựa lòng Lâm Mẫu một lát, Lâm Tam Ca trêu chọc.
“Ấy da, em gái , em xem em hổ hả? Em rể còn ở đây kìa? Đừng như đứa trẻ dứt sữa nữa ?”
Lâm Đa Kiều tức giận kéo Lâm Mẫu: “Má, má xem tam ca kìa!”
Lâm Mẫu lập tức mắng Lâm Tam Ca một trận xối xả.
Lâm Tam Ca phục: “Má ơi, rõ ràng con sinh em gái, con là Lâm Đa Dư? Không đứa cuối cùng mới là thừa ?”
Lâm Mẫu bằng lỗ mũi: “Nếu con, em con sớm đời, con chiếm vị trí của nó, thừa thì ai thừa?”
Hứa Dực Bạch: …… Thì tên Lâm Tam Ca là từ đó mà ?
Lâm Tam Ca trò vui như , chút buồn bực đó của Lâm Đa Kiều lập tức tan biến.
Hai cãi vã ầm ĩ, nhất thời khí nhà họ Lâm vui vẻ hòa thuận trở .
Hứa Dực Bạch cả gia đình , khóe miệng tự giác cong lên.
Sau bữa tối, Lâm Mẫu gọi riêng Lâm Đa Kiều chuyện, gì.
Lâm Đa Kiều khi về phòng liền cứ lơ đãng.
Hứa Dực Bạch cô gái ngạo kiều nhưng mềm lòng mặt, trái tim cũng mềm nhũn .
“Lâm tiểu thư nhà , sợ trời sợ đất, đang nghĩ gì ? Kể xem?” Hứa Dực Bạch dùng chiếc khăn chuẩn sẵn lau mặt cho cô, trêu chọc.
Lâm Đa Kiều tức giận trừng mắt một cái, đột nhiên như hết mà rụt cái đầu nhỏ xuống:
“… với má, thấy vết thương Tống Tiểu Hoa… loại vết thương đó.”
Hứa Dực Bạch:? “Loại vết thương nào?”