Thanh Niên Trí Thức Và Cô Vợ Bé Ngốc Nghếch - Chương 48: --- Lĩnh giấy kết hôn, gặp lại thuộc hạ cũ của ông nội
Cập nhật lúc: 2025-11-03 02:14:03
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7plAJeJWjI
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Mẹ ơi, con cho một tin , con thai ! Lần là thật đó!"
Hứa Dực Bạch: ...... Được , nhớ quên chuyện gì !
Anh quên dặn vợ đừng với nhà !!
Lỡ , chẳng gây một chuyện hiểu lầm nữa !?
Hứa Dực Bạch: ...... Cô vợ cái miệng rộng !
"Ôi chao! Đây đúng là nhờ ông ngoại con phù hộ !" Lâm mẫu vỗ tay một cái.
"Không uổng công những ngày cứ lải nhải hướng về mộ ông ngoại con! Ông ngoại con cuối cùng cũng hiển linh !"
Vừa bà chắp hai tay vái vái bên ngoài.
Hứa Dực Bạch: ...... Vậy là vợ thai còn nhờ công ông ngoại vợ ?
Những khác trong nhà họ Lâm hiển nhiên đều giữ thái độ dè dặt với việc Lâm Đa Kiều thai , còn phấn khích như , sợ là một sự nhầm lẫn.
Hứa Dực Bạch đưa Lâm Đa Kiều trạm y tế xác nhận một chút, Lâm mẫu dứt khoát bảo hôm nay đừng , trực tiếp thị trấn:
"Con rể , chúng 'một đòn trúng đích'! Nghe lời , cứ thẳng thị trấn ! Vừa con cũng dạo một chút, đến đây mấy tháng , xa nhất cũng chỉ đến công xã! Ôi chao, tội nghiệp thật!"
Hứa Dực Bạch: ......
Anh nghĩ một lát, quả thật bệnh viện ở thị trấn đáng tin cậy hơn, tiện đường cũng thể hỏi một vài điều cần chú ý, vì liền gật đầu đồng ý.
mà, "một đòn trúng đích" là cái quái gì?
Hứa Dực Bạch: Cách dùng từ của vợ đúng là ngày càng khiến khó hiểu!
Thôi , cứ mơ mơ hồ hồ mà sống !
Từ Du Tiền Đại Đội đến thị trấn, xe bò mất hơn hai tiếng đồng hồ.
Con bò kéo xe của đại đội là một con bò vàng già cao tuổi, mấy năm mới thải khỏi đồng, dùng để chạy việc vặt.
Người lái xe là chú Thôi, một lão phu xe kinh nghiệm trong đội, hồi trẻ từng cùng Lâm phụ giúp Hồng quân đ.á.n.h giặc Nhật, vì thế thương một bên mắt.
Lâm mẫu và Lâm nhị thúc thường ngày để ông chăm sóc mấy con bò của đội, tiện thể lái xe, xe cho ông một hào nửa hào hoặc chút đồ đạc, cuộc sống của ông cũng coi như tạm .
Vì là sáng sớm sắp xếp xe bò thị trấn đột xuất, Lâm mẫu còn đặc biệt dùng loa phóng thanh thông báo một chút, bảo ai thì nhanh chóng tập trung ở quảng trường nhỏ của trụ sở đại đội.
Sau khi thu hoạch mùa thu kết thúc, Du Tiền Đại Đội trồng một đợt bắp cải trắng, hiện tại đồng ruộng khá nhàn rỗi, nên khá nhiều thị trấn.
Lâm Đa Kiều mặc chiếc áo bông đỏ dày cộm , Lâm mẫu còn tìm cho cô một chiếc khăn quàng cổ đỏ, cả quấn kín mít.
Hứa Dực Bạch thấy cô vợ nhỏ từ đầu đến chân trông như một búp bê tranh Tết, còn khá vui mắt!
Anh tự lục trong hòm một chiếc áo khoác quân đội cũ mặc, khiến Lâm Tam Ca một phen ghen tị.
Phải rằng, bây giờ ở nông thôn mà một bộ quân phục cũ đủ để khoe khoang cả năm , Hứa Dực Bạch đây là áo khoác quân đội cơ!
Lâm Tam Ca chiếc áo khoác quân đội của Hứa Dực Bạch, mắt sáng rực, xoa xoa tay, giọng điệu thiết như em:
"Này em rể, hôm nào cái áo khoác quân đội của chú cho mượn mặc thử nhé?"
Hứa Dực Bạch còn lên tiếng, Lâm mẫu : "Mặc long bào thì con cũng chẳng dáng thái tử, phí phạm đồ của con rể !"
Lâm Tam Ca phục, lẩm bẩm: "Sao con mặc giống? Con khi giống hoàng thượng thì ?"
Lâm mẫu khinh khỉnh hừ một tiếng, thèm để ý đến .
Hứa Dực Bạch nhướng mày, đó Lâm Tam Ca hiền hòa như gió xuân:
"Đợi đến khi ba xem mắt, sẽ tặng bộ cho mà mặc."
Lâm Tam Ca khựng , đảo mắt một cái, về phía Lâm mẫu.
Quả nhiên, Lâm mẫu đến chuyện tìm vợ, lửa giận lập tức bốc lên:
“! Anh rốt cuộc khi nào mới chịu xem mắt? Anh cho một câu chắc chắn ! Năm qua năm khác, em gái cũng thai kìa! Anh ở nhà đến già c.h.ế.t luôn ?”
“Chẳng lúc đẻ thiếu mất cái gì nữa, trai tráng mười tám mười chín tuổi như thì ai cũng sốt ruột tìm vợ, riêng thì ngày nào cũng như một thằng ngốc!”
“Anh xem rốt cuộc gì?”
Lảm nhảm lảm nhảm lảm nhảm…
Mẹ Lâm thường ngày bận rộn nên chẳng thời gian mà quản , nhưng một khi nhắc đến chuyện thì chắc chắn sẽ ngừng .
Lâm tam ca mắng cho ôm đầu chạy trối c.h.ế.t, sợ một khi nổi hứng thì sẽ động tay động chân.
Lâm Đa Kiều ở bên cạnh rụt cái đầu nhỏ , lén lút khúc khích, cả khuôn mặt đều chiếc khăn quàng đỏ bao bọc, chỉ để lộ đôi mắt đang .
Hứa Dực Bạch lấy một cái đệm nhỏ, kéo tay cô vợ nhỏ và rời ngay lập tức, bỏ mớ hỗn độn ồn ào cho Lâm tam ca.
Hứa Dực Bạch:… còn nhớ chuyện cô việc đấy!
Hứa Dực Bạch kéo Lâm Đa Kiều, khi ngang qua khu trí thức trẻ, Tạ Lâm nhờ đến thị trấn xem giúp gói hàng của , gật đầu đồng ý.
Sau đó, đến ban chỉ huy đại đội tìm Lâm nhị thúc để xin giấy giới thiệu. Trước đó, hai chỉ tổ chức hôn lễ mà đăng ký kết hôn, định đăng ký luôn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thanh-nien-tri-thuc-va-co-vo-be-ngoc-nghech/chuong-48-linh-giay-ket-hon-gap-lai-thuoc-ha-cu-cua-ong-noi.html.]
Lâm Đa Kiều vươn cổ giấy giới thiệu trong tay , nghi ngờ hỏi: “ mà đăng ký kết hôn thì sổ hộ khẩu của sẽ nhập nông thôn, đến lúc đó về thành phố sẽ càng khó khăn hơn ?”
Nhà họ Lâm đều là cán bộ, những chuyện như đăng ký kết hôn thì đương nhiên hiểu rõ hơn những khác.
Chỉ là lúc đó xét thấy phận trí thức trẻ của Hứa Dực Bạch thể mang nhiều thuận lợi hơn, nên vội vàng cho hai đăng ký kết hôn.
Hứa Dực Bạch cất giấy giới thiệu xong, nắm c.h.ặ.t t.a.y Lâm Đa Kiều, đặt túi áo để giữ ấm:
Mèo Dịch Truyện
“Đến lúc đó sẽ tìm cách khác.”
Đăng ký kết hôn mới coi là vợ chồng hợp pháp, cùng cô vợ chồng hợp pháp, cũng những đứa con tương lai của là con trong giá thú.
Còn những chuyện khác… luôn sẽ cách.
…
Khi Hứa Dực Bạch đưa Lâm Đa Kiều khỏi cổng bệnh viện thị trấn, cả vẫn còn lâng lâng.
Tuy linh cảm vợ lẽ mang thai, nhưng khi bác sĩ xác nhận thực sự, vẫn cảm giác chân thực.
Nhìn cô vợ nhỏ đang nắm tay, hề chút khó khăn nào trong việc tiếp nhận thông tin, mà còn hớn hở mặt, khóe miệng Hứa Dực Bạch co giật.
Hứa Dực Bạch:… Thật ghen tị với đồ ngốc, nghĩ ít thật!
Tuy nhiên, cô ngốc nhỏ của , tự chủ mà cong khóe môi.
“Tiểu Hứa! là Tiểu Hứa!”
Hứa Dực Bạch đang Lâm Đa Kiều ngây ngô, bên cạnh bỗng vang lên một giọng ngạc nhiên.
Anh nghiêng đầu sang, cả sững sờ, quên cả quản lý biểu cảm, chỉ lúng túng gọi một tiếng:
“Chú Lôi… chú Lôi.”
Lâm Đa Kiều thấy đàn ông tên “chú Lôi” kích động đến mức vành mắt đỏ hoe, bước lên một bước định kéo tay Hứa Dực Bạch, nhưng như chợt nghĩ điều gì đó, lúng túng rụt tay , chỉ run rẩy :
“Cháu khỏe Tiểu Hứa? Trước đây ông nội cháu gửi điện báo cho chú, cháu đến đây, điện báo của ông rõ, chú tìm cháu lâu .”
Hứa Dực Bạch lúc lấy bình tĩnh, nở một nụ nhã nhặn khiêm tốn:
“Cháu vẫn khỏe chú Lôi.”
Anh kéo Lâm Đa Kiều, giới thiệu: “Đây là vợ cháu, Lâm Đa Kiều.”
“Kiều Kiều, đây là chú Lôi, một … bạn vong niên của ông nội .”
Lâm Đa Kiều cảm thấy Hứa Dực Bạch kỳ lạ, rõ ràng đàn ông đối diện đang kích động đến mức sắp , nhưng đeo cái mặt nạ mà cô ghét bỏ.
Cô dường như lâu thấy Hứa Dực Bạch như – lễ phép nhưng cũng xa cách, như thể đột nhiên cách cô , xa.
Cô theo lời giới thiệu của Hứa Dực Bạch gọi một tiếng “chú Lôi”, nhẹ nhàng bóp nhẹ lòng bàn tay .
Hứa Dực Bạch cảm nhận cái chạm của cô, âm thầm nắm c.h.ặ.t t.a.y cô để cô yên tâm.
Chú Lôi để ý đến hành động của hai , vẫn tự tiếp:
“Cháu kết hôn ! Tốt! Tốt! Thật quá!”
“Ông nội cháu chắc chắn sẽ vui!”
“À đúng , cháu tin tức gì về ông nội cháu ?”
Hứa Dực Bạch cảnh giác lắc đầu, cho ông thời gian phản ứng, chuyển chủ đề:
“Chú Lôi, chú ở đây?”
Nếu nhầm, chú lẽ đang việc ở văn phòng Tỉnh ủy bên .
“Ồ, chú cùng cán bộ lãnh đạo tỉnh đến thị sát, đang định hỏi thăm tin tức của cháu, ngờ gặp !”
“Tiểu Hứa , chú còn việc, thể nán lâu, chú để cách liên lạc, việc gì cháu nhất định tìm chú nhé!”
Hứa Dực Bạch gật đầu, ôn hòa lời cảm ơn: “Cháu cảm ơn chú Lôi.”
Nói chuyện thêm hai câu với Hứa Dực Bạch, đàn ông tên “chú Lôi” mới vội vàng rời , trông vẻ thật sự gấp gáp.
Đợi chú Lôi xa, Lâm Đa Kiều mới kéo Hứa Dực Bạch, nhỏ giọng hỏi:
“Anh thích ông ?”
Người biểu hiện nhiệt tình, nhưng Hứa Dực Bạch tỏ đề phòng.
Lâm Đa Kiều hiểu.
Hứa Dực Bạch sửa khăn quàng cổ cho cô vợ nhỏ, nụ còn là sự giả tạo như nãy.
“Anh thích chú , chú cũng , em đừng nghĩ nhiều.”
“Chúng về , kẻo lát nữa kịp xe bò.”
“Em gì, về nhà sẽ hết cho em.”
Chỉ là khi về nhà, còn kịp thì trong nhà loạn hết cả …