Thanh Niên Trí Thức Và Cô Vợ Bé Ngốc Nghếch - Chương 5: Chuyện tình yêu của Hứa Giang Sơn ---
Cập nhật lúc: 2025-11-03 02:17:54
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tháng 7 năm 1993, bên ngoài nhà thi đấu thể thao của Trường THPT 3 Kinh thị.
“Nghe Hứa Giang Sơn hôm nay về.”
“Cậu tập huấn trong quân đội ?”
“Đây là sắp thi đại học .”
“Cậu còn cần thi ư?”
“Tất nhiên là thi , nghiệp trường quân sự trong quân đội thì đãi ngộ thế nào chứ?”
“Cũng , khụ, đều là con , xuất khác biệt đến thế nhỉ?”
“Thôi cô, bớt ghen tị , thấy Hứa Giang Sơn trả giá bao nhiêu ? Quanh năm dầm mưa dãi nắng huấn luyện, cô chịu ?”
“Khụ khụ, cái , nhanh thôi, lấy đồ xong là rời trường .”
Phía nhà thi đấu, cạnh một bức tường khuất.
Hứa Giang Sơn trong lời của các bạn học, đang một cô bé thấp hơn gần hai cái đầu ép tường, vẻ mặt đầy tủi :
“Phó, Phó Minh Thiền, em gì ?”
Cô bé tên Phó Minh Thiền một cách tà mị, vẻ một kẻ háo sắc:
“Anh xem em gì?”
Cô bé khuôn mặt trái xoan và đôi mắt hạnh to tròn, thế nào cũng thuộc kiểu đáng yêu, mà một tay chống tường ức h.i.ế.p lương gia phụ nam, trông thật là trái khoáy.
“ học trường quân sự, mấy năm liền sẽ về , mà yêu đương với cô?”
Hứa Giang Sơn mười tám tuổi cao gần một mét chín, thường xuyên rèn luyện trong quân đội nhưng hề đen , vẫn trắng trẻo mịn màng như , Lâm Đa Kiều. Đôi mắt đen láy như hạt nho hồi nhỏ vẫn sâu thẳm như xưa, chỉ là mất vẻ đáng yêu ngày bé, đó là chút dài hẹp cùng vẻ thư sinh khó phân biệt nam nữ.
Nếu vì để tóc húi cua, mặc quân phục, và ẩn hiện những múi cơ săn chắc, thì trông thật sự mang khí chất mỹ nam thư sinh.
“Học trường quân sự thì mà yêu đương với ?”
“Thế nào? Ai quy định học sinh trường quân sự hòa thượng ?”
“ sẽ thăm ? Không thư cho ?”
“Cùng lắm thì, cùng lắm thì cũng thi trường quân sự! Có gì ghê gớm !”
“Anh đừng nhảm nữa, xem đồng ý !?”
Các ngón tay bên sườn Hứa Giang Sơn khẽ động một cách khó nhận , đôi mắt híp , nhưng mặt đầy vẻ khó xử:
“Cô, cô thật sự thi trường quân sự?”
Phó Minh Thiền mím môi: “ thi trường quân sự thì sẽ đồng ý yêu đương với ?”
Hứa Giang Sơn tỏ vẻ ngượng ngùng: “Cái đó thì cũng hẳn…”
Phó Minh Thiền nhướng mày: “Hả?”
Hứa Giang Sơn lập tức đổi lời: “Cái đó thì cũng là .”
“Được, cứ thế mà quyết định!” Phó Minh Thiền rạng rỡ, vỗ mạnh vai Hứa Giang Sơn một cái, khiến giật .
“Chậc! Anh xem kìa, to con thế , một năm nửa thời gian ở trong quân đội huấn luyện, về nhà vẫn nhát gan như hồi bé ?”
Hứa Giang Sơn mười tuổi thì chuyển đến khu đại viện chính phủ Kinh Thành, tiểu bá vương Phó Minh Thiền thấy trai, ngày nào cũng chạy sang nhà , hai thể là thanh mai trúc mã lớn lên cùng .
Chỉ là Hứa Giang Sơn , từ nhỏ đến lớn đều ngây ngô và đờ đẫn.
Mỗi bắt nạt đều là Phó Minh Thiền cô giúp mặt.
“Ai nhát gan? Là cô vẫn ngang tàng như hồi bé !”
Hứa Giang Sơn phục, phụ nữ từ nhỏ xinh nhưng đầu óc, chỉ dùng bạo lực.
Đáng tiếc, để phối hợp với chiều cao của Phó Minh Thiền, đôi chân dài của co , lưng dựa tường, trông buồn , lúc chuyện khí thế.
Phó Minh Thiền trừng mắt: “Anh nữa xem?”
“Phó Minh Thiền, cô yêu đương với mà còn đối xử với hung dữ thế!” Hứa Giang Sơn cứng cổ, nhưng chỉ dám lầm bầm nhỏ giọng.
Phó Minh Thiền lời cho nghẹn họng, đó liền tươi , vỗ vỗ , : “Anh cúi thấp xuống chút nữa.”
Hứa Giang Sơn hiểu , theo lời cô cúi xuống.
Phó Minh Thiền kiễng chân theo động tác của , “chụt” một tiếng lên môi , đó c.ắ.n tới tấp.
Hứa Giang Sơn đơ , mặt đỏ bừng, theo bản năng vòng tay ôm lấy eo cô, lén lút thè lưỡi …
Đợi đến khi hai thở hồng hộc tựa , cổ Hứa Giang Sơn cũng đỏ lừ:
“Cô, cô, Phó Minh Thiền, cô học những thứ từ ?”
Hai má Phó Minh Thiền cũng ửng hồng, nhưng vẻ mặt đầy đắc ý: “Trong cuốn sách Dư mang về cho đó!”
Hứa Giang Sơn sững sờ: “Anh, thể mang thứ đó cho cô?”
Phó Minh Thiền quan tâm: “Sao thể mang ? Nếu mang thì sẽ ?”
Hứa Giang Sơn lắc đầu: “Không .”
Phó Minh Thiền trợn mắt: “Thế thì xong .”
“Thôi , về nhà , chở .”
Hứa Giang Sơn: “Ờ.”
Đợi hai , Hứa Như Tứ trong góc mới bước .
Đôi kính mặt phản chiếu ánh sáng, che ánh mắt của , rõ đang nghĩ gì.
Chỉ nụ mờ nhạt vô ý môi, cho thấy bằng chứng của sự thấu suốt chuyện.
Tiệc nghiệp lớp 12 (lớp 1 cấp 3) lớp 1.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thanh-nien-tri-thuc-va-co-vo-be-ngoc-nghech/chuong-5-chuyen-tinh-yeu-cua-hua-giang-son.html.]
Kỳ thi đại học kết thúc, những trai cô gái mười tám tuổi chỉ một đêm từ trẻ con hóa thành lớn.
Các bậc phụ phất lên nhanh chóng nhờ gió đông cải cách mở cửa mạnh tay bao trọn một khách sạn lớn mới khai trương ở Kinh Thành năm nay để con cái họ giải trí.
Trong phòng riêng rộng rãi, những nam nữ chơi đùa điên cuồng tự động chia thành mấy nhóm, nhóm thi uống rượu, nhóm hát karaoke, nhóm ba năm tụm năm chơi bài.
Hứa Giang Sơn trong bộ thường phục Phó Minh Thiền say rượu kéo : “Đến đây! Tiểu Giang Sơn! Vì tương lai của hai chúng , cạn ly!”
Hứa Giang Sơn đỡ lấy cô bé say xỉn, sợ cô ngã, chăm chú cô, hề vẻ đờ đẫn ngây ngô thường ngày khi ở mặt Phó Minh Thiền.
“Cô uống nhiều , đưa cô về phòng.”
Khách sạn hôm nay bao trọn, khi đến đều phân phòng, cốt là để phòng trường hợp quá muộn, lũ trẻ chơi mệt nghỉ .
Phó Minh Thiền thấy hai chữ “phòng”, đôi mắt bỗng mở to.
“Được thôi! Đi!”
Mười tám tuổi , mấy chuyện khác trong cuốn sách mà Dư tặng, cũng thể thử một cách thích hợp !
Thế là, đêm đó, Hứa Giang Sơn Phó Minh Thiền đè chiếc giường lớn của khách sạn, trải qua chuyện thể miêu tả mà chỉ mười tám tuổi mới thể .
Hai mới trưởng thành, kinh nghiệm, cứ thế loạn, cuối cùng thể là chiến trường t.h.ả.m khốc, cả hai đều thua thiệt…
Mèo Dịch Truyện
Thế nên mãi đến trưa hôm , Hứa Giang Sơn mới mơ màng tỉnh dậy,
, khi tỉnh dậy, trời của … sụp đổ .
Phó Minh Thiền, biến mất.
Và sự biến mất , là năm năm…
Năm năm , một đêm khuya nào đó.
Hứa Giang Sơn lê thể mệt mỏi từ tiền tuyến chống lũ trở về, đèn trong nhà bật, bố và em trai chắc ngủ .
Tay thọc túi quần dính bùn định móc chìa khóa, bỗng nhướng mày, sát khí tràn ngập khắp : “Ai! Ra đây!”
“Là em, Phó Minh Thiền.”
“Cạch!” là tiếng chìa khóa rơi xuống đất.
Phó Minh Thiền từ trong góc bước , ánh trăng, cô gái chút bầu bĩnh đáng yêu ngày xưa trở nên thon thả yểu điệu, thoát khỏi vẻ non nớt, trưởng thành thành một cảnh nổi bật dù đến .
Hứa Giang Sơn ngẩng đầu, chỉ cúi xuống, nhặt chiếc chìa khóa đất.
Phó Minh Thiền mắt đỏ hoe, khẽ giọng nũng nịu: “Hứa Giang Sơn, em về .”
Tay Hứa Giang Sơn đang nhặt chìa khóa khựng , chỉ một giây, vẫn tiếp tục nhặt chìa khóa lên.
“Hứa Giang Sơn, em xin l… .”
Lời của phụ nữ dứt, đàn ông thoắt cái xuất hiện mặt cô, siết chặt eo cô, đẩy cô tường.
Phó Minh Thiền lập tức cảm thấy ẩm ướt cổ .
“Em xin .” Cô c.ắ.n môi, nức nở thành tiếng, vòng tay ôm chặt lấy vòng eo săn chắc của .
“Em xin , em cố ý, bố em xảy chuyện, hôm đó em đột nhiên đến khách sạn bắt em nước ngoài, em, em còn cách nào khác…”
Bố cô song quy, cô , gia đình Hứa Giang Sơn, cả nhà đều quân đội hoặc chính trị, thể cưới cô.
Để liên lụy đến gia đình họ Hứa, cô chỉ thể thỏa hiệp.
Năm năm nay, cô thậm chí dám thư gọi điện cho !
“Anh , đều cả.”
Cái giới ở Kinh Thành lớn đến mấy cũng , chuyện nhà họ Phó năm xưa, ai là .
Chính vì , Hứa Giang Sơn mới thể lời trách móc cô.
“Thiền Thiền, bây giờ , em đừng rời xa nữa, xin em.”
Mấy năm nay ngừng phấn đấu vươn lên, bố cũng đạt đến một vị trí nhất định, chuyện nhà họ Phó sẽ còn ảnh hưởng đến nữa.
Thực sợ ảnh hưởng, năm đó cũng xác nhận với bố , họ sẽ vì những chuyện đó mà trách .
, Thiền Thiền thể vượt qua rào cản tâm lý của chính .
Phó Minh Thiền vì giọng điệu tủi cầu khẩn của Hứa Giang Sơn mà thể kìm .
Hứa Giang Sơn ngẩng đầu, nâng mặt cô lên, hung hăng hôn xuống!
“Phó Minh Thiền! Em là đồ phụ nữ nhẫn tâm!”
“Mười tám tuổi ngủ với , còn chịu trách nhiệm!”
“Anh mặc kệ, sáng mai em đăng ký kết hôn với ! Nếu em dám chạy nữa, sẽ nhốt em !”
…
Trên lầu nhà họ Hứa, Lâm Đa Kiều đang kéo Hứa Dực Bạch và Hứa Như Tứ xem kịch.
“Chậc chậc, ngờ nha Hứa Dực Bạch, con trai mười tám tuổi mất !”
“Con bé Thiền Thiền đấy, từ nhỏ thấy con bé khí chất bá đạo của nữ phú hào , thằng Tiểu Giang Sơn nhà cao lớn vạm vỡ thế mà nó cũng chế ngự , còn trực tiếp ngủ luôn với nó, chậc chậc, con dâu thích.”
Hứa Dực Bạch: … Em giữ lời chút , dạy hư thằng út đó!
Hứa Như Tứ với vẻ mặt băng giá thường trực, bình tĩnh liếc một cái, đẩy đẩy cặp kính sống mũi, điềm tĩnh :
“Có thể nào, trai con, là cố ý ngủ ?”
Lâm Đa Kiều & Hứa Dực Bạch: ? Hả?
Hứa Như Tứ xong liền uể oải , tròng kính phản chiếu ánh sáng tinh ranh.
Anh trai mà Hứa Như Tứ dạy dỗ từ nhỏ đến lớn, thể thực sự ngốc nghếch ?
---