Thanh Niên Trí Thức Và Cô Vợ Bé Ngốc Nghếch - Chương 6: Tiểu thư diễn kịch của Như Tứ ---

Cập nhật lúc: 2025-11-03 02:17:55
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2LQDldxyH5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Ôi, nghĩ mà xem Lâm Đa Kiều, mới hơn bốn mươi tuổi, cái tuổi phong độ ngời ngời, bà nội !”

 

“Tuổi trẻ kết hôn sớm, Hứa Dực Bạch, xem Thiền Thiền nghĩ quẩn đến thế chứ?” Đã là thời đại nào , ai còn kết hôn sớm như chứ?!

 

“Sớm thì sớm , xem con bé còn để thằng Tiểu Giang Sơn lừa con sớm nữa chứ!?”

 

Lâm Đa Kiều ba đứa cháu nhỏ bò lổm ngổm t.h.ả.m phòng khách, ngửa mặt lên trời nên lời:

 

“Sinh thì sinh , còn một sinh ba đứa?!” Sao … ghê gớm thế chứ?

 

Ghen tỵ!

 

“Đáng ghét nhất là con trai , sinh xong là dắt vợ bỏ trốn, vứt hết các con ở , đây là chuyện mà con ?”

 

Hứa Dực Bạch: … Không em để chúng nó yên tâm về đơn vị hưởng thế giới hai , chuyện em lo ?

 

Tuy nhiên, với nguyên tắc “vợ luôn luôn đúng”, Đại trưởng phòng Hứa vô cùng nịnh nọt đáp:

 

! Đều là của thằng con trai!”

 

“Bố, xin hãy thêm chữ ‘cả’ hai chữ ‘con trai’ nãy, cảm ơn.”

 

Hứa Như Tứ mặc áo sơ mi trắng quần tây đen từ lầu xuống, cặp kính gọng che đôi mắt dài hẹp sâu thẳm hàng mi đen như cánh chim của .

 

Nếu , Hứa Giang Sơn hai mươi bảy tuổi là một kẻ ngang tàng trong bộ quân phục với vẻ phi giới tính, thì Hứa Như Tứ hai mươi lăm tuổi là một tiên nhân giáng trần với khí chất lạnh lùng, toát lên vẻ cấm d.ụ.c từ đầu đến chân.

 

Lâm Đa Kiều đứa con út cao hơn hơn hai cái đầu, khỏi trợn mắt:

 

“Hai đứa bây xem, một đứa mười tám tuổi mất , một đứa sắp ba mươi vẫn đối tượng! Không thể cân bằng một chút ?”

 

Vẻ mặt luôn biểu cảm của Hứa Như Tứ nứt một chút khi lời ruột:

 

“Mẹ, con còn qua sinh nhật hai mươi lăm tuổi.” Sao ba mươi ?

 

Lâm Đa Kiều chẳng thèm để ý phất tay: “Làm tròn thôi, khác gì !”

 

Hứa Như Tứ: … Mẹ vui là .

 

Kiên nhẫn cằn nhằn một hồi, đó cùng bố, vẻ mặt khó hiểu ba đứa cháu nhỏ tóc lởm chởm đang ôm c.ắ.n cắn một lúc.

 

Hứa Như Tứ mới cửa, lái xe về phía viện nghiên cứu.

 

Gương kính chiếu hậu phản chiếu ánh sáng từ tròng kính của , Hứa Như Tứ nghĩ, cũng đến lúc giăng lưới, tóm con tiểu hồ ly nào đó về nhà .

 

“Quý ông… Mr. Trần ! Xin ơn khi xem mắt hãy soi gương một chút, ngoài việc ông thể thẳng bằng hai chân, ngũ quan giống , tiếng , , tiếng Anh bồi, xin hỏi ông còn điểm nào giống như tiến hóa chỉnh ?”

 

“Làm ơn mở to cái mắt đậu xanh của cho kỹ, đây, cao một mét bảy mươi lăm, nặng tới năm chục ký, n.g.ự.c nở m.ô.n.g cong, dáng thon thả, da trắng môi hồng răng đều, cái khuôn mặt minh tinh thì đúng là tổn thất của cả dân tộc, nghĩ thể trúng ?”

 

“Muốn ở nhà dạy chồng nuôi con cho ? Không chứ, hai cọng 'lông hành' còn sót đầu là cột thu lôi sét đ.á.n.h ? Óc chập mạch hả?”

 

Phía viện nghiên cứu, bên trong quán cà phê Hidden Love.

 

Thẩm Tùng Quân, trong chiếc váy hoa nhí ren trắng, đang chống nạnh, cao giọng mắng thẳng mặt đối tượng xem mắt hôm nay – kẻ cho là một lãnh đạo nhỏ của đơn vị nghiên cứu khoa học.

 

Thẩm Tùng Quân vốn là nóng tính, chịu thiệt thòi, mà cái gã mặt thì bụng phệ béo ú, như lên chữ “ trong sạch”, đúng là quá ghê tởm.

 

Vừa xuống phán một câu: “Cô trông cũng , xứng một nửa của .” Rồi tiếp theo là một loạt thao tác “mùi mẫn”:

 

“Công việc của bình thường busy, cần một vợ hiền lương thục đức.”

 

“Sau chúng marry, việc mặt ngoài xã hội thì đừng nữa, cái quán cafe cứ đóng cửa , chuyên tâm ở nhà dạy chồng nuôi con.”

 

“Trình độ education của cô tuy đẽ như từ America về, nhưng cũng tạm coi là match với .”

 

Thẩm Tùng Quân: @!$%^%&^..

 

Gã “xem mắt” rõ ràng từng ai xửi xéo như thế bao giờ, cứ đực mặt tại chỗ, nửa ngày phản ứng .

 

Cái ... cái giống như !

 

“Leng keng! Chào mừng quý khách!” Con búp bê nhỏ ở cửa phát âm thanh đáng yêu nhưng máy móc.

 

Gã “xem mắt” thấy cô gái xinh đối diện bỗng đổi ánh mắt, gương mặt lập tức đẫm lệ như sắp .

 

“Anh Trần, cha nợ một khoản tiền lớn, khả năng trả nợ, nhưng, nhưng cũng thể sỉ nhục như ......”

 

, ......”

 

Thẩm Tùng Quân nửa chừng, dường như thể tiếp nữa, cô c.ắ.n môi, bướng bỉnh mặt , một giọt nước mắt vặn rơi xuống, khi ngẩng mắt lên, đúng lúc bắt gặp ánh mắt bình thản của một đàn ông.

 

Mèo Dịch Truyện

“Anh, Như Tứ.”

 

Thẩm Tùng Quân dường như mới thấy đến, vội vàng lau nước mắt, gượng gạo nặn một nụ . Người đàn ông đối diện đôi mắt phượng dài hẹp, ánh hờ hững, đôi môi mỏng nhạt màu chút cong lên, ngũ quan rõ ràng là tuấn tú nhưng toát vẻ lạnh lùng như tách biệt với thế giới.

 

“Một ly Irish.” Người đàn ông chỉ nhẹ nhàng thốt vài chữ, ánh mắt dường như hề tập trung cô gái đối diện, liền góc.

 

Thẩm Tùng Quân khẽ nhướng mày, liếc mắt đàn ông như vô tình, đó sang gã xem mắt.

 

Gã xem mắt lúc dường như đột nhiên phản ứng , “rầm” một tiếng đập bàn dậy.

 

Thẩm Tùng Quân hành động đột ngột của cho giật , co rúm nhắm mắt lùi một bước.

 

thấy, đàn ông trong góc vì tiếng động mà động tác lật sách trong tay khựng một giây.

 

Gã xem mắt chỉ Thẩm Tùng Quân, những lời mắng mỏ tuôn xối xả:

 

“Cô! Cô! Thật là thể !”

 

“Cái loại như cô, cho cũng cần!”

 

“Nợ ngập đầu còn tưởng là thứ đáng giá lắm chắc!”

 

“Hừ! Cô cứ đợi mà bà cô già cả đời !”

 

Gã xem mắt cứ thao thao bất tuyệt một , Thẩm Tùng Quân thì luôn đầu che mặt, vẻ bắt nạt. Nào ngờ, gã xem mắt gì cô cũng chẳng để ý một chữ nào! Toàn bộ sự chú ý của cô đều đổ dồn đàn ông trong góc.

 

Chỉ thấy đàn ông vẫn giữ vẻ lạnh lùng đó, trong góc kiên nhẫn sách, thỉnh thoảng dùng ngón trỏ thon dài, mắt vô thức gõ gõ mặt bàn, mỗi một tiếng gõ đều chạm lòng Thẩm Tùng Quân.

 

Đáng tiếc, phản ứng của cái tên đàn ông c.h.ế.t tiệt đó vẫn lạnh lùng như .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thanh-nien-tri-thuc-va-co-vo-be-ngoc-nghech/chuong-6-tieu-thu-dien-kich-cua-nhu-tu.html.]

Thẩm Tùng Quân: Thật là mệt tim mà.

 

Gã xem mắt đối diện một hồi lâu, dường như thấy chán, hoặc cũng thể là thấy mệt, liền ném một câu cay nghiệt hậm hực bỏ .

 

Thẩm Tùng Quân buồn bã , trở quầy bar, đích pha chế một ly cà phê Irish cho đàn ông lạnh lùng , đó cẩn thận bưng tới, dáng vẻ uyển chuyển về phía .

 

“Anh Như Tứ, cà phê của .”

 

Khóe mắt cô vẫn còn vương vấn ẩm, đáng thương đặt ly cà phê xuống mặt đàn ông.

 

Người đàn ông thậm chí thèm nâng mí mắt, chỉ dùng ngón trỏ và ngón cái, móc quai ly, cúi đầu nhấp một ngụm.

 

Thẩm Tùng Quân thở dài trong lòng, nhưng gì, trở quầy bar.

 

Lại ngẩng đầu nào đó đang chuyên tâm sách, bĩu môi.

 

Mấy năm nay cô thử đủ cách thể nghĩ , mà vẫn khiến đàn ông bằng con mắt khác, rốt cuộc mới thể cạy mở trái tim băng giá đây? Phiền c.h.ế.t !

 

Thẩm Tùng Quân uể oải mở điện thoại, màn hình xanh của Motorola, một tin nhắn đột nhiên hiện lên:

 

【Bà chủ Thẩm, hôm nay diễn cũng chứ hả?】

 

Thẩm Tùng Quân: 【Anh c.h.ử.i bà đây vui vẻ lắm nhỉ?】

 

【Khụ, vì nhập vai ?】

 

Thẩm Tùng Quân: 【Thôi , tiền lát nữa sẽ chuyển thẻ .】

 

“Vở kịch tốn bao nhiêu tiền?” Một giọng nam thanh thoát từ đầu vang lên, Thẩm Tùng Quân chợt ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt trêu chọc của đàn ông quầy bar.

 

Thẩm Tùng Quân: ......

 

Xong ! Bị bắt quả tang !

 

“Anh, Như Tứ.”

 

Thẩm Tùng Quân gương mặt “poker face” vạn năm đổi của đàn ông, căng thẳng nuốt nước bọt, mặt đỏ bừng, lắp bắp vùng vẫy trong vô vọng:

 

, đang gì?”

 

Hứa Như Tứ tiến một bước, áp sát quầy bar, cúi , ánh mắt tập trung chằm chằm “con cáo nhỏ” mặt:

 

“Bốn năm , kịch bản của em là ‘cô em gái thanh mai trúc mã thi trượt đại học cần an ủi’, đó em cùng lúc nhận giấy báo trúng tuyển của Đại học Kinh đô và Đại học Hồng Kông.”

 

“Ba năm , em đóng vai ‘cô em gái thanh mai trúc mã một nơi đất khách quê tá túc ở nhà ’, nhưng em phát hiện cơ bản đều sống ở viện nghiên cứu về nhà, nửa năm em liền về Hồng Kông.”

 

“Để đoán thử mục đích của em xem nào, em sợ hình ảnh ‘em gái’ quá ăn sâu tâm trí , thể phát triển thành quan hệ tình nhân, cho nên mới cố tình cách hai năm mới trở .”

 

“Và kịch bản của em, là ‘tiểu thư sa cơ của nhà phú hộ’ ư?”

 

“Anh gọi điện cho chú ba , bác trai Thẩm ở Hồng Kông vẫn khỏe mạnh, hề phá sản.”

 

“Quân Quân, em cố tình để đủ loại manh mối sơ hở, chỉ phát hiện ?”

 

“Sao nào? Muốn tỏ tình đến ?”

 

Thẩm Tùng Quân từ năm mười bảy tuổi thầm yêu Hứa Như Tứ, năm năm trời, đây là đầu tiên cô nhiều lời như , kinh ngạc đến ngây , nửa ngày hồn.

 

Hứa Như Tứ thấy biểu cảm ngây ngốc của cô lúc thì bật , ngón tay thon dài khẽ nâng lên, véo nhẹ cằm cô, hiếm khi mặt hiện lên một tia ý : “Quân Quân, .”

 

Thẩm Tùng Quân cảm thấy làn da cằm đàn ông chạm như dòng điện chạy qua, tê dại, thẳng tận tâm can.

 

“Anh, đúng hết đó, thì ?”

 

Cô giả vờ hung dữ, giữ vẻ mặt đường hoàng chính trực, hề chột !

 

chính là cố tình diễn mặt , để chú ý đến , thì ?”

 

chính là thích , ?”

 

Hôm nay cô cũng cố tình diễn cảnh mắng c.h.ử.i gã xem mắt, đó ngay khoảnh khắc Hứa Như Tứ bước thì để lộ sơ hở và đổi hình tượng. Cô chính là phát hiện sự kỳ lạ của cô khi ở mặt , chú ý đến , đoán mục đích, xem phản ứng của .

 

từng nghĩ đến việc tỏ tình trực tiếp, nhưng cô từng chứng kiến Hứa Như Tứ từ chối các cô gái khác như thế nào, lạnh lùng vô tình còn lời cay nghiệt! Huống hồ, cô của cô , một khi bắt đầu một mối quan hệ, nhất định tìm cách để đàn ông mở lời , đặc biệt là với một tảng băng lớn lạnh lùng như Hứa Như Tứ, nếu bản giữ thái độ quá thấp kém, quá ti tiện, thì dù ở bên , cũng sẽ ngày ngày sống trong nỗi hoang mang “liệu thật sự thích ”.

 

“Được, ?”

 

Bàn tay Hứa Như Tứ đang véo cằm cô đột nhiên siết chặt, cúi đầu khẽ hôn lên môi cô một cái. Thẩm Tùng Quân đặt tay bên chợt run lên, cô thể tin mà mở to mắt: “Anh, , ......” Anh hôn cô ?!

 

“Anh thích em.”

 

“Từ đầu tiên chú ba dẫn bác trai Thẩm đến Kinh thành đầu tư, em đầu tiên xuất hiện trong tầm mắt , thích em .”

 

“Khi đó thấy em còn quá nhỏ, vốn định đợi em lớn hơn một chút mới tỏ tình, ai ngờ em thích diễn kịch đến , đành ngoan ngoãn phối hợp với em thôi.”

 

“Quân Quân, nếu em diễn, thể phối hợp diễn với em cả đời, chỉ là, chúng thể kết hôn ?”

 

“Sáng nay còn nhắc , sắp ba mươi tuổi mà vẫn ai thèm, thật là đáng thương quá.”

 

“Quân Quân, ?”

 

Lâm Đa Kiều đứa con trai út của , ngoài đầy hai tiếng mà dắt theo Tiểu Quân Quân còn mang theo hai cuốn sổ đỏ xuất hiện mặt , vẻ mặt ngơ ngác.

 

Bà véo một cái đàn ông của , vẻ mặt đờ đẫn:

 

“Hứa, Hứa Dực Bạch, đau ?”

 

Hứa Dực Bạch: ......“Đau.”

 

Lâm Đa Kiều khóe miệng giật giật:

 

“Hứa Dực Bạch, thấy con trai đứa nào cũng lắm mưu mẹo hết, xem hai cô bé bên cạnh chúng , sớm chúng nó để mắt tới ?”

 

Hứa Dực Bạch: ......Đó gọi là gen ưu tú!

 

Nhìn cặp trai tài gái sắc mặt, lòng Lâm Đa Kiều sụp đổ:

 

“Cái đó, Quân Quân , cưới thì cưới, nhưng lời , đừng vội con sớm nha, phụ nữ chúng , chơi thêm vài năm nữa, ?”

 

Chủ yếu là bà thêm một đám nhóc con nữa gọi bà là bà nội !!! (╥╯^╰╥)

 

---

Loading...