Thanh Niên Trí Thức Và Cô Vợ Bé Ngốc Nghếch - Chương 69: ---

Cập nhật lúc: 2025-11-03 02:14:30
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Hứa Dực Bạch cô lập vô viện

 

“Đi với chúng ! Mau lên!”

 

“Đừng bắt ! Anh là chồng ! Chúng tỉnh thành mà!”

 

“Vợ ơi! Vợ ơi!”

 

 

Tiếng từ một đầu hẻm khác vọng đến, Hứa Dực Bạch thấy cao gầy và lùn mập.

 

Lâm Đa Kiều hôm qua chỉ thấy tiếng mà thấy , họ chính là những kẻ đập cửa phòng cô.

 

Anh lớn tên Nhậm Hưng Vượng thấy vội vàng gọi hai họ rời :

 

“Chúng nhanh chóng giấy tạm trú, kẻo hai gây sự!”

 

Trong hẻm quá ồn ào, nhà chuyện còn vây quanh nhiều , ai chú ý đến ba Hứa Dực Bạch.

 

Nhậm Hưng Vượng dẫn hai họ đến ủy ban dân phố cách đó hai con phố, bước cửa, mấy chữ lớn “Vì Nhân Dân Phục Vụ” gần như lóa mắt !

 

Bên trong, một phụ nữ trung niên đang đan áo len, Nhậm Hưng Vượng bước đến vui vẻ chào hỏi:

 

“Dì Ba.”

 

Hứa Dực Bạch: … Hóa họ hàng, thảo nào!

 

điều cũng thuận tiện cho nhiều, trong xã hội trọng tình , kết giao nhiều mối quan hệ luôn là điều đúng đắn.

 

Người phụ nữ gọi là “Dì Ba” ngẩng đầu lên, thấy Nhậm Hưng Vượng thì khá nhiệt tình:

 

“Ôi chao, Hưng Vượng đấy , chuyện gì ?”

 

Nhậm Hưng Vượng là đưa đến giấy tạm trú, “thím Ba” bĩu môi: “Cậu một ngày mà nhiều họ hàng thế.”

 

cũng gì thêm.

 

Thế là nhanh chóng cho Hứa Dực Bạch một cái hộ khẩu tạm thời thời hạn ba tháng.

 

“Dài nhất là ba tháng thôi nhé, dài hơn nữa .”

 

Hứa Dực Bạch nhận lấy tờ giấy mỏng manh đó, dịu dàng cảm ơn.

 

Lâm Đa Kiều bỗng nhiên linh tính mách bảo, từ trong túi móc một túi khoai lang khô đưa qua:

 

“Cảm ơn thím Ba, đây là khoai lang khô nhà cháu tự , mời thím nếm thử ạ!”

 

Cô thấy Hứa Dực Bạch hôm qua cũng mời cái đồng chí nam ở nhà khách bằng kẹo như , thế là bắt chước, còn nở một nụ ngọt ngào với bác gái.

 

Bác gái thấy cô bé da trắng mịn màng trông xinh xắn, miệng ngọt xớt, vui vẻ lắm!

 

Hưng Vượng, họ hàng của còn khá hơn mấy nhiều!”

 

Nhậm Hưng Vượng gật đầu đồng tình: “Vâng, là sinh viên trường Nông nghiệp đấy ạ!”

 

Bác gái là sinh viên trường Nông nghiệp, càng Lâm Đa Kiều bằng ánh mắt ngưỡng mộ hơn: “Ôi chao, cô bé rảnh rỗi thì cứ ghé qua đây chơi với nhé, một ngày chán lắm!”

 

Lâm Đa Kiều ngoan ngoãn gật đầu, trông ngây thơ và đáng yêu.

 

Hứa Dực Bạch:… Cứu với! Vợ cứ tùy tiện thể hiện sự đáng yêu của khắp nơi thế !

 

Mọi việc xong xuôi, Hứa Dực Bạch còn mời Nhậm Hưng Vượng nhà hàng quốc doanh ăn một bữa. Nhậm Hưng Vượng vui vẻ lắm, còn giảm cho Hứa Dực Bạch hai mươi tệ phí tình .

 

Cuối cùng còn dẫn chợ đồ cũ mua giường, bàn, ghế và nhiều thứ khác.

 

Còn giúp mang tất cả nhà, mới vui vẻ rời .

Mèo Dịch Truyện

 

Hứa Dực Bạch:… Không là do thể chất của dễ chiêu dụ những ngốc nghếch, là thể chất của cô vợ nhỏ dễ chiêu dụ những bụng nữa!

 

Ngày hôm đó coi như là trôi qua suôn sẻ.

 

Mấy ngày tiếp theo, hai dọn dẹp nhà cửa từ trong ngoài một lượt. Hứa Dực Bạch ngoài mua thêm một vật dụng sinh hoạt cơ bản, căn nhà coi như an cư ở tỉnh lỵ.

 

Hôm đó là thứ Bảy, Lâm Đa Kiều còn vài ngày nữa mới nhập học. Hứa Dực Bạch suy nghĩ một chút, chào Lâm Đa Kiều mua một ít đồ mang theo, theo địa chỉ mà chú Lôi đưa đó, đến tận nơi thăm hỏi.

 

Đại viện tỉnh ủy cách trường của Lâm Đa Kiều xa lắm, xe hai trạm, bộ cũng chỉ mất nửa tiếng.

 

Hứa Dực Bạch bộ dọc đường, trong lòng chuẩn sẵn lời , suy nghĩ xem thế nào để với chú Lôi về việc nhờ ông giúp tìm một công việc.

 

Đến nơi, thủ tục đăng ký ở phòng trực ban cổng, đợi lâu mới dẫn .

 

Hứa Dực Bạch trong lòng hiểu rõ.

 

Lôi Minh đang oai với đây mà, chuyện công việc e là tiện nhắc đến , chỉ thể tìm lối thoát khác.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thanh-nien-tri-thuc-va-co-vo-be-ngoc-nghech/chuong-69.html.]

 

Anh thầm lạnh, ghi tên họ Lôi sổ.

 

Khi ông nội còn đương chức, vị chú mỗi năm đều chạy đến Kinh Thành mấy chuyến để thăm cụ.

 

Huống hồ, công việc ở tỉnh ủy của ông hiện giờ, cũng là do ông nội sắp xếp cho.

 

Nói thật, năm đó ông cũng chỉ là một lính liên lạc bình thường trướng ông nội mà thôi.

 

Giờ thì ông vẻ.

 

Để đợi ở cổng lâu như , còn tùy tiện phái một đến đón.

 

Muốn mất mặt ?

 

Hứa Dực Bạch động thanh sắc theo đến nhà họ Lôi, bước cửa, Lôi Minh mặt mày kích động chạy đón:

 

“Tiểu Hứa! ! Vừa nãy bọn họ , còn tin nữa chứ!”

 

“Ôi chao, sớm là , tự đón !”

 

Hứa Dực Bạch:… sẽ cứ im lặng ông diễn thôi.

 

Lôi Minh hiện giờ ở tỉnh ủy cũng là một lãnh đạo cấp phòng nhỏ, chút quyền thế.

 

Chỉ cần thấy thư ký luôn cung kính với ông .

 

Đợi Hứa Dực Bạch xuống, Lôi Minh bắt đầu kể lể nỗi khổ của :

 

“Mới đây tỉnh ủy một bí thư mới, cũng từ Kinh Thành đến, cứng rắn, chẳng nể mặt ai, khổ chúng những ít.”

 

“Giờ cả tỉnh ủy đang nơm nớp lo sợ, chỉ sợ quan mới nhậm chức ba cái nhúm lửa, lỡ cẩn thận bắt điển hình!”

 

“Tiểu Hứa , hiểu cho chú Lôi ? Dù cũng lớn lên trong đại viện, từ nhỏ thông minh lanh lợi.”

 

Hứa Dực Bạch chỉ mỉm nhấp , thỉnh thoảng gật đầu coi như đáp lời ông .

 

Đợi Lôi Minh mệt , mới như hồn, vỗ vỗ trán:

 

“Ôi chao, xem , thấy là quá kích động, lỡ nhiều quá.”

 

“Tiểu Hứa, đến tỉnh lỵ? Giờ đang ở ?”

 

Hứa Dực Bạch vẻ mặt bình thản, ôn tồn đáp:

 

“Vợ cháu năm nay giành suất Đại học Công Nông Binh, cháu đưa cô đến đây.”

 

Lôi Minh dường như vô cùng ngạc nhiên: “Sao cho một suất?”

 

Hứa Dực Bạch : “Cháu dù cũng là thanh niên trí thức hạ hương, khó mà lòng .”

 

Lôi Minh tiếc nuối thở dài: “Nếu ông nội xảy chuyện, thể trúng cái suất Đại học Công Nông Binh ở tỉnh lẻ hẻo lánh ? là tạo hóa trêu mà!”

 

Hứa Dực Bạch im lặng.

 

Lôi Minh dường như hề nhận sự im lặng của Hứa Dực Bạch, cau mày : “Tiểu Hứa , đến đây cũng đúng lúc, nếu mới lãnh đạo, chú Lôi ít nhất cũng thể tìm cho một công việc, kém lắm thì cho một cái hộ khẩu cũng ! Đáng tiếc quá!”

 

Hứa Dực Bạch xem ông diễn tiếp nữa.

 

Hoạn nạn mới thấy chân tình, cũng thấy cả yêu ma.

 

cũng cần x.é to.ạc mặt nạ với ông .

 

Người khác giúp là tình nghĩa, giúp là bổn phận, thể là sai.

 

Lúc khỏi khu gia thuộc, Hứa Dực Bạch vẫn còn thầm cảm khái trong lòng.

 

Chuyến của , coi như là lỗ mất hai tệ !

 

cũng quá thất vọng, dù đó cũng chuẩn tâm lý, đến chỉ là thử vận may, nghĩ bụng nhỡ thì ?

 

Giờ thì coi như hết hy vọng .

 

Lòng cách lòng , càng ở vị trí cao, tâm cơ càng nhiều.

 

những kẻ chuyên bợ đỡ kẻ mạnh, chà đạp kẻ yếu như Lôi Minh, nhất định đừng để tóm cơ hội phản công!

 

Hứa Dực Bạch trong lòng cũng khó chịu chút nào, một mặt là khó chịu vì những năm tháng ông nội vun đắp đổ sông đổ biển.

 

Mặt khác, đường Lôi Minh thông, thì một thời gian nữa chỉ thể bỏ cô vợ nhỏ mà tự về, tìm cách khác thôi.

 

Không cô vợ nhỏ chuyện , buồn đến phát ?!

 

o(╥﹏╥)o

 

 

Loading...