Thanh Niên Trí Thức Và Cô Vợ Bé Ngốc Nghếch - Chương 75: ---
Cập nhật lúc: 2025-11-03 02:14:36
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2B6nZJ3Kf8
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Kiều Kiều, đừng sợ
Khoảnh khắc đó, cơn giận của Hứa Dực Bạch đạt đến đỉnh điểm!
Anh bỗng dưng cảm thấy muôn vàn căm hận chính !
Là do bất tài, nên mới để vợ con chịu sự ức h.i.ế.p ở nơi đây!
Là do quá chí lớn, chỉ định ở tỉnh thành liền nghĩ cứ thế sống một cuộc đời an nhàn bình lặng cũng , chịu cầu tiến!
Sao quên mất, thế sự , quyền lực mới là vương đạo!
Chỉ ngừng thăng tiến, mới khả năng bảo vệ vợ con !
Năm xưa nếu ông nội trở về, e rằng theo cha mà , còn một Hứa Dực Bạch của đại viện, cháu nội của Hứa Tư lệnh phong thái thanh thoát như trăng sáng nữa chứ?
Là của ! Đều là của !
Hứa Dực Bạch tự mắng trong lòng mấy bận, hận thể tát mạnh mặt mấy cái!
“Kiều Kiều.” Tiếng gọi của gần như chỉ dùng thở, cứ như sợ cô vợ nhỏ hoảng sợ.
Lâm Đa Kiều thấy giọng Hứa Dực Bạch, sống lưng cứng đờ một chút, động đậy.
Vấn đề là, giờ tiếp tục thế nào đây?!
Nếu để nhận là giả vờ, thì nãy giờ công cốc !
vạn nhất Hứa Dực Bạch hiểu lầm thật sự oan ức, sợ hãi nhỉ?
Ôi chao, đàn ông nhà trông cũng khá đấy chứ, nhưng thiếu tinh tế, đừng thật sự nghĩ con oan ức nhé!
Tiểu Giang Sơn vẫn đang cố sức , nhưng rõ ràng hụt .
Trong tai ngoài , thì thấy thằng bé như sắp tắt thở.
Hứa Dực Bạch thấy cô vợ nhỏ ôm con mãi, ngay cả khi đến cũng thèm để ý, bàn tay buông thõng bên từ từ siết chặt, cố gắng kiềm chế ham xông tới ôm chầm lấy họ.
Người của Ủy ban dân phố thấy nhà của cô gái nhỏ đến, liền lau mồ hôi.
“Đồng chí, là nhà của… đồng chí học sinh đúng ?”
Gọi là chị cả thì quá nhỏ tuổi, gọi là cô gái thì là của đứa trẻ .
Nếu gọi sai, cô mà vui, cái miệng đó thể ba hoa ghê gớm lắm, cãi !
là khó đối phó!
“Vừa , đưa cô .”
Ủy ban dân phố bận rộn lắm, rảnh rỗi quản chuyện vặt vãnh lông gà vỏ tỏi chứ?
Hứa Dực Bạch Lâm Đa Kiều qua mấy , thở của vẫn nặng, trán đổ đầy mồ hôi, khóe mắt đỏ hoe, ngừng kiềm chế.
“Kiều Kiều, đừng nữa, đến .”
Bóng lưng mảnh khảnh của cô vợ nhỏ khiến đau lòng, thấy bất kỳ âm thanh nào khác, trong lòng dâng lên từng trận chua xót, từng bước, tiến gần cô.
Lâm Đa Kiều nghĩ, và Hứa Dực Bạch kết hôn lâu như , ít nhiều gì cũng chút ăn ý chứ?
Cô ngẩng đầu từ trong lòng con trai lên, mặt vẫn còn vương nước mắt, chút dấu vết nháy mắt hiệu cho Hứa Dực Bạch, tủi gọi : “Hứa Dực Bạch, bọn họ bắt nạt...” chúng .
Lời còn hết, liền thấy đàn ông đối diện môi c.ắ.n đến trắng bệch, hai mắt đỏ ngầu.
Lâm Đa Kiều thầm kêu , ôm con trai tùy tiện lau hai vệt nước mắt mặt, tiến lên đón :
“Em , đừng lo lắng.”
Ôi chao, bảo khác kết hôn thì kết hôn, đàn ông của yêu đến thế chứ?!
Đều tại sức hút của cô quá lớn!
Nhìn Hứa Dực Bạch sợ đến mức, sắp kìa!
Hứa Dực Bạch tưởng cô vợ nhỏ đang cố tỏ kiên cường mặt , đôi mắt đen nhánh chứa đựng sự xót xa, khi cất lời nữa, giọng khản đặc thành tiếng:
“Đừng sợ, Kiều Kiều, Bạch Thiên Thu sắp đến .”
Bên cạnh, Chủ nhiệm Thái, đang vẻ mặt của Hứa Dực Bạch cho ngẩn ngơ, đặc biệt điên cuồng châm chọc:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thanh-nien-tri-thuc-va-co-vo-be-ngoc-nghech/chuong-75.html.]
Vợ bằng một tay, suýt nữa là cho Ủy ban dân phố tan rã , bày cái vẻ mặt ai cô chịu ấm ức thế , là gì ?
lời của ông xoay vòng trong miệng, còn kịp thốt , thì thấy mấy chữ “Bạch Thiên Thu”, lập tức lạnh toát.
“Anh, ai? Bạch... Bạch Thiên Thu?”
Thái Đông Lai Bạch Thiên Thu là ai, nhưng Chủ nhiệm Thái thì rõ!
Đó chính là Bí thư Tỉnh ủy mới đến!
Người đàn ông của Lâm Đa Kiều, quan hệ với Bạch Thiên Thu ?!
Lần thì hỏng bét !
“Đồng chí Lâm Đa Kiều, khi đồng chí xong chuyện hôm nay cuối cùng cũng hiểu , là đồng chí Thái Đông Lai sai! Đồng chí yên tâm, về nhất định sẽ nghiêm khắc phê bình ! Sẽ bắt xin đồng chí và con trai đồng chí thể giáo viên và học sinh trong trường!”
Thái Đông Lai , vẻ mặt ngạc nhiên như vô tình ăn phân:
“Chú họ...”
Chủ nhiệm Thái với vẻ mặt chính trực cắt ngang lời : “Đồng chí Thái, ở trường là chủ nhiệm, đừng nghĩ đến việc bám víu quan hệ!”
Lâm Đa Kiều thầm đảo mắt vì sự đổi sắc mặt của Chủ nhiệm Thái.
giờ cô rảnh bận tâm đến ông , đàn ông của cô sợ hãi đến mức nào ?!
Cô đặt đứa bé lòng Hứa Dực Bạch, nhân cơ hội véo nhẹ tay , dùng khẩu hình với : “Em .”
Thế nhưng Hứa Dực Bạch cũng , hình như sa ma chướng thoát , hai mắt cứ như đóng đinh cô.
Mèo Dịch Truyện
Miệng chỉ một câu: “Đừng sợ, Kiều Kiều, đừng sợ.”
Thật tình mà , nếu cảnh đúng, Lâm Đa Kiều thật sự giữ chặt mà đánh... , là hôn một trận thì hơn!
Đến mức đó ?
Chỉ là chuyện nhỏ thôi!
Người coi thường cô đến mức nào chứ?
Tuy rằng lúc đó cô đến Ủy ban dân phố cũng khá hoảng loạn, vô tình dắt mũi.
mà!
Sau đó cô phản ứng ?
Còn đ.á.n.h một trận lật kèo mắt nữa chứ!
Ghi , ghi , về còn khoe với !
Tuy nhiên, điều cấp bách bây giờ là an ủi Hứa Dực Bạch cho .
Cô ngẩng đầu, ngừng với “Em và con đều , em một chút cũng sợ.”
cô càng , càng thấy mắt Hứa Dực Bạch đỏ hơn, như thể cô chịu ấm ức tày trời mà cố tình cho .
Lâm Đa Kiều đảo mắt: ......Trong lòng , em rốt cuộc là hiểu chuyện đến mức nào? Em vĩ đại đến thế chứ?
Cuối cùng, Lâm Đa Kiều hết cả kiên nhẫn, Bạch Thiên Thu và Kỷ Hằng cũng đến, lãnh đạo lớn của Ủy ban dân phố còn đặc biệt đích đón.
Thái Đông Lai và Chủ nhiệm Thái coi như là triệt để mất hết tinh thần.
Kỷ Hằng ở xử lý hậu sự, Bạch Thiên Thu tiên đưa Lâm Đa Kiều và Hứa Dực Bạch rời .
Thần sắc Hứa Dực Bạch khôi phục, nhẹ nhàng bảo Lâm Đa Kiều đợi một bên, còn chuyện với Bạch Thiên Thu.
“Anh Bạch, thể tiếp tục cuộc sống như thế nữa, xin giúp .”
Câu , Hứa Dực Bạch cực kỳ chậm, luôn chằm chằm mắt Bạch Thiên Thu, vẻ mặt trịnh trọng.
Hứa Dực Bạch từ nhỏ đến giờ, từng cầu xin ai, tuy cảm thấy cầu xin khác gì đáng hổ, nhưng rốt cuộc cũng cơ hội mở miệng.
46_Nói xong, theo bản năng đầu thoáng qua Lâm Đa Kiều đang ôm con trai lặng lẽ đợi , đầu , trong mắt thêm vài phần kiên nghị:
“ thể để vợ con sống cuộc đời ức hiếp.”
Bạch Thiên Thu khẽ nhướng mày, mỉm : “Gần đây thuận tay giúp bản thảo, thì từ nay về … phiền .”