Thanh Niên Trí Thức Và Cô Vợ Bé Ngốc Nghếch - Chương 81: Hứa Dực Bạch, anh đúng là quá tốt bụng! ---
Cập nhật lúc: 2025-11-03 02:14:42
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2B6nZJ3Kf8
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mẹ Lâm đang ở trong sân cùng Lâm Đa Kiều, ăn vặt đồ nhà mang đến, sai Lâm phụ và Lâm nhị ca việc.
San phẳng sân, dựng sào phơi đồ, xếp than tổ ong, còn tháo mấy cái bao tải dứa để dựng một mái che nhỏ cho Tiểu Giang Sơn.
Lâm Đa Kiều trong mái che nhỏ, đưa ngón cái lên khen bố và hai, :
“Mẹ, bố, hai, đến thật là quá.”
Hai vợ chồng cô, học trông con, đến thở cũng kịp, cuối cùng cũng giúp một tay .
Mẹ Lâm xót con gái và con rể, hai đứa trẻ mới đầy hai mươi tuổi, tự gánh vác một gia đình ở tỉnh lỵ.
thấy hai đứa dựng cái nhà nhỏ cũng tươm tất trò, niềm tự hào thể hiện rõ nét mặt:
“Ôi chao, con gái đúng là giỏi giang, xem cái nhà nhỏ dọn dẹp thật là bao!”
“Bố nó, hai nó, hai xem A Kiều nhà , đúng là giỏi hơn những đứa trẻ bình thường!”
Lâm phụ và Lâm nhị ca hùa theo: “ ! A Kiều từ nhỏ giỏi !”
Lâm Đa Kiều lâu khen, lập tức ưỡn cái cằm nhỏ lên, ít nhiều vẫn chút ngượng ngùng:
“Vẫn là, vẫn là Hứa Dực Bạch giỏi giang hơn.”
Phần lớn thứ trong nhà đều do lo liệu.
“Con rể cũng giỏi giang, con nó học cách nấu ăn ?!”
“Con rể tìm đúng là bậc nhất!”
Mẹ Lâm ba la ba la khen Lâm Đa Kiều và Hứa Dực Bạch một trận tơi bời, Lâm Đa Kiều lập tức cảm thấy giỏi giang .
Lại khen Hứa Dực Bạch, mắt cô cong như vầng trăng khuyết, liên tục gật đầu.
Chuyện chồng ngốc, chỉ thể đóng cửa riêng, còn khi với khác thì khen ! Khen hết lời!
Lâm phụ xong việc trong tay, cũng :
“ thấy cuộc sống của con gái và con rể tệ, cái nhà nhỏ tươm tất.”
Lâm nhị ca cũng gật đầu: “Em gái, em đúng là lớn , em rể cũng bản lĩnh.”
Mấy đang chuyện phiếm, cửa đột nhiên tiếng gõ:
“Tiểu Hứa, Tiểu Hứa nhà ?”
Mẹ Lâm và Lâm Đa Kiều.
Lâm Đa Kiều cũng chút ngơ ngác.
Giọng đàn ông , hình như là... Lôi Minh?
Hừ! Cô còn "tóm cổ" , mà tự dâng đến cửa !
Mèo Dịch Truyện
“Mẹ, chính là cái Lôi Minh con với sáng nay đó!”
Tối qua Lâm Đa Kiều chuyện với Lâm quá khuya, nên ngủ quên luôn, sáng nay Hứa Dực Bạch thêm, Lâm Đa Kiều mới nhớ chuyện nhà họ Lôi vẫn kể cho bố !
Cô cứ như một đứa trẻ ấm ức mách tội, ba la ba la kể lể chuyện nhà họ Lôi một cách thêm thắt, phóng đại!
Mẹ Lâm , khí chất lập tức toát bộ.
“Đồ của bà nội nó, nhà họ Lâm chúng ghét nhất hạng vong ân phụ nghĩa!”
“Bố nó, thằng hai, luôn sẵn sàng vác đồ lên!”
“Con gái, con nhà lấy cái bằng khen lớn của nhà ! Chuẩn tay!”
Hứa Dực Bạch ở tỉnh ủy gấp một bài cho Bạch Thiên Thu, buổi trưa ăn cơm cùng thảo luận sửa đổi vài chỗ, khi xong xuôi còn đặc biệt chạy qua mấy tòa soạn hợp tác với tỉnh ủy, mới vội vàng về nhà.
Vừa đến cửa, thấy tiếng c.h.ử.i rủa quen thuộc lâu của Lâm.
Hứa Dực Bạch: ...Bây giờ ai mà bảo sa đọa, chính cũng tin!
Nghe tiếng Lâm la mắng đầy nội lực, những thấy chói tai, ngược còn cảm thấy thiết nữa chứ?!
Trong sân, Lâm đang cầm một cái chổi lớn, đuổi đ.á.n.h cả nhà Lôi Minh khắp sân, miệng cũng ngớt lời:
“Đã thấy nhiều kẻ vô lương tâm , nhưng thật sự thấy ai cái bộ dạng ăn uống khó coi như nhà các !”
“Sao? Quên mất ngày xưa bợ đỡ, chạy theo ông nội thông gia của chúng thế nào ?”
“ cho các , chuyện xong , ngày mai sẽ thư cho ông nội thông gia, kể rõ ràng với ông về cái thằng Lôi Minh nhà các !”
“Các chỉ khoanh tay khi con rể gặp khó khăn thì cũng đành thôi, chúng tư cách trách các , nhưng các dung túng vợ con khiến con gái và con rể mất mặt !?”
“Các đáng là cái thá gì?”
“Sao? Các còn phục ? Không phục thì nuốt !”
“Bà già hôm nay sẽ Lão tư lệnh Hứa dạy dỗ cái tên lính thông tin tép riu nhà các !”
Cả nhà Lôi Minh rõ ràng sống quá thuận lợi trong nhiều năm, đây là đầu tiên gặp như Lâm, lên đánh, nhất thời ôm đầu chạy loạn xạ tìm chỗ trốn.
dù cái sân cũng chỉ bấy nhiêu, đông, thể trốn ?
Từng một Lâm quật cho mặt mày xám xịt.
Lôi Minh tức đến méo cả mũi:
“Bọn đàn bà trẻ con ngu dốt, cô, cô lý lẽ!”
Thím Lôi còn gào thét khản cả cổ, Lâm là đồ đàn bà đanh đá.
Mẹ Lâm sự bảo vệ của Lâm phụ, chổi múa thoăn thoắt như hổ xuống núi, khiến Lâm Đa Kiều lòng dâng trào cảm xúc.
“Mẹ, đúng , đ.á.n.h ! Chính là cái thằng nhóc con đó! Hắn lúc đó con đó!”
“Còn cái nữa! ! Cô nhạo con là con nhà quê!”
Hứa Dực Bạch: ...Cô vợ nhỏ vẫn cứ thích xem trò vui mà sợ chuyện lớn!
Được thôi!
Thể lực của Lâm dạng , chổi cũng toác , mà bà thở mạnh một tiếng nào:
“Còn lý lẽ với ? cái lý lẽ gì với các ?”
“Lý lẽ đó là để với ! Các đáng là loại gì?”
Hứa Dực Bạch ngoài cửa, động tĩnh bên trong, đừng , thật sự hả hê!
Thảo nào cô vợ nhỏ luôn , thể động thủ thì đừng cãi cọ!
Hứa Dực Bạch: ...Đáng đời!
Mẹ Lâm đ.á.n.h mệt , vứt chổi xuống, lấy cái bằng khen lớn từ tay Lâm Đa Kiều:
“Thấy ?! Nhận chứ? Cái bằng khen mà Hồng quân trao cho ông già nhà chúng năm xưa đó! Các dám động thử xem?”
“ cho các , ông nội thông gia của chúng sẽ sớm về đấy!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thanh-nien-tri-thuc-va-co-vo-be-ngoc-nghech/chuong-81-hua-duc-bach-anh-dung-la-qua-tot-bung.html.]
“ khuyên các nhất đừng ý đồ gì với con rể , điều mà sống, may còn đường sống.”
“Nếu , nếu thì hậu quả tự mà nghĩ lấy!”
Hứa Dực Bạch: ...Chiêu cáo mượn oai hùm của Lâm, dùng thành thạo đấy chứ!
đoán, câu cuối cùng của Lâm, chắc chắn là gì nữa, nên mới qua loa một câu như .
Không thể , Hứa Dực Bạch quá hiểu nhà họ Lâm , ngày nào cũng là sự thật!
Hứa Dực Bạch sớm hiểu .
Đây là Lôi Minh dẫn vợ và con đến xin .
Có điều kéo dài đến tận hôm nay mới đến, xem bản chú cũng giằng xé lắm.
Hơn nữa Lâm mẫu nổi giận, thể thấy thành ý của bọn họ nhất định đủ.
Chỉ là, chuyện của ông nội , ngay cả vợ bé bỏng còn nhiều, Lâm mẫu ?
Và cả Lôi Minh nữa, rốt cuộc cũng là ở vị trí cao nhiều năm, thể dễ dàng Lâm mẫu ba câu hai lời hù dọa như ?
Dù thế nào nữa, bây giờ lúc nghĩ chuyện .
Hứa Dực Bạch cảm thấy "dạy dỗ" kha khá , mới chầm chậm bước sân.
Cái sân nhỏ hẹp lúc gần như chiếm đầy, ngoài nhà , còn Lôi Minh dẫn theo vợ và con cái.
Mặt Lôi Minh đen như than, đúng là đen thật, cả đất cát nữa!
Thím Lôi thì uất ức đến mức sắp c.h.ế.t, tóc tai bù xù như điên!
Hai đứa trẻ cũng vẻ mặt tủi nhục, mặt còn vương vết thương.
Hứa Dực Bạch: ……Thật sự càng ngày càng bội phục Lâm mẫu !
Lôi Minh thấy Hứa Dực Bạch, sắc mặt cũng khá hơn, chỉ một câu:
“Tiểu Hứa, bấy nhiêu năm nay, chú Lôi của cháu là thế nào, cháu hẳn rõ, vợ con chú chỗ đúng, chú sẽ về dạy dỗ , đừng để ảnh hưởng tình nghĩa giữa hai nhà chúng .”
Hứa Dực Bạch: ...... thật sự từng thấy chú và tình nghĩa gì.
Anh im lặng Lôi Minh đổi sắc mặt nhanh như lật bánh, gì.
Hứa Dực Bạch: ……Chú bảo chú đ.á.n.h nông nỗi ở nhà ư? gì đây? Hay là giả vờ lạnh lùng !
Lôi Minh lẽ cũng thấy mất mặt, kéo vợ và con cái, định lủi thủi bỏ .
Lâm mẫu chịu, chống nạnh, giọng tràn đầy khí lực:
“Đứng !”
“Trước khi thì đền cái chổi nhà con rể !”
Hứa Dực Bạch: …… là một ghê gớm!
Đợi Lôi Minh và bọn họ xa, Hứa Dực Bạch mới mở miệng: “Mẹ, chuyện của ông nội con......” Sao ?
Không đợi hết lời, Lâm mẫu tự vỗ đùi khà khà:
“Ôi chao con gái, con rể, thấy ? Cái bằng khen lớn tác dụng cỡ nào !?”
“Ông xã, đem treo trong nhà ! Sau con gái và con rể ở tỉnh thành thể ngang nhiên !”
Hứa Dực Bạch: ......Ban ngày ban mặt mà mơ cái gì thế?
Hơn nữa, là cái bằng khen lớn tác dụng là tác dụng? Trong lòng rõ ràng ?
Lâm mẫu cứ thế chen ngang một cách lung tung, Hứa Dực Bạch đột nhiên quên mất định gì.
Đợi đến khi nhớ thì trong nhà khách đến!
Hứa Dực Bạch: ......Từ khi Lâm mẫu và đến, trong nhà đúng là càng ngày càng náo nhiệt!
……
“Thím Ba, thím còn tự mang giấy tạm trú đến cho cháu ? Cháu chiều nay sẽ đến chỗ thím lấy ?”
“Ôi, đều là họ hàng ruột thịt cả, cháu còn khách sáo với thím gì?”
“Được, cháu sẽ khách sáo nữa, nào, hai chị em nhà chuyện tử tế! Vừa chiều nay dọn ít đặc sản miền núi, mang cho thím ít về nếm thử.”
“Vậy thì còn gì bằng!”
……
Hứa Dực Bạch: ......Vậy Lâm mẫu cách nào mà chỉ trong nửa ngày, thiết với thím Ba của ủy ban dân phố như chị em ruột ?
Hứa Dực Bạch ôm đầy bụng nghi vấn, lôi viên kẹo sữa Đại Bạch Thỏ mua cho vợ bé bỏng ở hợp tác xã mua bán, bóc một viên bỏ miệng, hỏi:
“Mẹ với thím Ba ......?”
Miệng nhỏ của Lâm Đa Kiều kẹo sữa lấp đầy, vẻ mặt mãn nguyện:
“Sáng nay con đưa tìm thím Ba để giấy tạm trú, hai họ gặp như quen từ lâu.”
Hứa Dực Bạch: ......Cái thể chất kỳ lạ của nhà họ Lâm!
Thôi , quen là !
Anh chợt nghĩ điều gì đó, lấy một phong thư từ trong túi đưa cho Lâm Đa Kiều.
Lâm Đa Kiều khó hiểu nhận lấy, chớp chớp mắt tò mò .
Hứa Dực Bạch dùng ngón tay chọc chọc má vợ bé bỏng đang phồng lên vì kẹo sữa, : “Em mở xem thử.”
Lâm Đa Kiều ngoan ngoãn theo, thấy thứ bên trong, mắt sáng bừng: “Anh xin sự hợp tác của báo xã cho ‘Tiếng lòng’ ?”
Hứa Dực Bạch gật đầu, giờ dù cũng là thư ký biên tập cho bí thư tỉnh ủy, tiếp xúc với báo xã khá nhiều, chút thể diện họ vẫn sẽ nể.
Mắt Lâm Đa Kiều đến mức những tia sáng li ti như tràn ngoài: “Hứa Dực Bạch, thật sự quá !”
Có sự hợp tác của báo xã, tờ báo trường của cô sẽ còn là trò đùa nữa!
Từ hôm qua đến hôm nay, Hứa Dực Bạch cuối cùng cũng nhận ánh mắt nóng bỏng của vợ bé bỏng, trong lòng cảm thấy dễ chịu.
Hứa Dực Bạch: ......Hôm qua vợ bé bỏng Lâm mẫu “ thật ”, hôm nay “ thật sự quá ”.
Ừm, tệ!
Hứa Dực Bạch cúi đầu, ánh mắt rời khỏi Lâm Đa Kiều đang cầm thư giới thiệu say sưa ngắm nghía, trong mắt tràn ngập ý dịu dàng.
Anh đoán vợ bé bỏng lát nữa nhất định sẽ vui vẻ đến hôn .
Đến lúc đó nhất định nhắc nhở cái miệng c.h.ế.t tiệt chút tiền đồ, đừng cứ cong lên vô cớ, giữ kẽ!
Không thể để vợ bé bỏng quá cưng chiều mà kiêu ngạo!
Đáng tiếc, đợi mãi, đợi sự chủ động của vợ bé bỏng, mà đợi một vị khách nữa!
Hứa Dực Bạch: ......Còn hết đây?!