Thanh Niên Trí Thức Và Cô Vợ Bé Ngốc Nghếch - Chương 90: --- Không phải tất cả người xuyên không, trọng sinh đều được trời ưu ái
Cập nhật lúc: 2025-11-03 02:14:51
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Dạo mấy cái đứa hổ , đúng là nhiều hơn cả đời bà già từng thấy!”
“Trước là Chu Vệ Quốc, giờ đến Phùng Hà! Còn định giở trò gì nữa ?”
“Mẹ kiếp! là ai cũng dám gây sự với nhà họ Lâm !”
“Ông nó, lát nữa ông bảo với chú hai nó, ngày mai kêu Phùng Hà cút gánh phân cho !”
Mẹ Lâm với ưu thế áp đảo mắng cho Phùng Hà chạy mất dép, thế nhưng bà vẫn còn hậm hực chống nạnh mắng tiếp.
Hứa Dực Bạch: ...Bà mắng cho Phùng Hà xanh mặt đấy, còn mắng đủ ?
Tay Lâm Đa Kiều vẫn Hứa Dực Bạch nắm chặt nhét túi áo để giữ ấm, cô chút vui.
Cô cũng xông lên giúp mà!
Cái đàn ông cứ kéo cô buông, ảnh hưởng đến sự thể hiện của cô !
Anh thể thiếu như ?
Mặc dù ghét bỏ thật đấy, nhưng, cũng chút vui vẻ hiểu ! ^^
Toàn bộ tâm trí Hứa Dực Bạch đều đặt Lâm Đa Kiều, sợ tay cô lạnh, đương nhiên nhận tiểu tức phụ đang bĩu môi, mà tự suy diễn lung tung.
Hứa Dực Bạch: ...Anh hình như em đang nghĩ gì! cho em ! Em nghĩ đúng hết đấy!
Mọi gian nhà chính, sớm quên mất chuyện chiếc vòng tay của Lâm Đa Kiều.
Lâm Đa Kiều vui !
Cái tên Phùng Hà đáng ghét!
Không đến sớm đến muộn!
Bây giờ đều bắt đầu bàn chuyện cưới hỏi của hai và cô giáo Lý Mai , cô còn khoe khoang thế nào đây?!
Hứa Dực Bạch: ...Tiểu tức phụ nãy còn vui vẻ như ăn vụng món ngon , chớp mắt giận dỗi ?
Lòng phụ nữ, đúng là kim đáy biển!
Người nhà họ Lâm do Lâm dẫn đầu bắt đầu bàn tán xôn xao, ai để ý đến những suy nghĩ nhỏ nhặt của Lâm Đa Kiều và Hứa Dực Bạch.
Anh ba Lâm: “Con thấy cứ tổ chức đám cưới cho hai và chị dâu hai Tết , đỡ cho cái cô Phùng Hà chịu bỏ cuộc!”
Anh hai Lâm: “Không ! Mai việc ở thành phố tỉnh, thể để cô vì mà ở Đại đội Du Tiền!”
Anh cả Lâm: “ em cũng thể đến thành phố tỉnh , hai đứa chẳng lẽ cứ kéo dài mãi cưới ?”
Anh hai Lâm thực cũng đau đầu vì chuyện , nhưng dù cũng thể đùa giỡn với tiền đồ của Lý Mai: “Em... em sẽ chạy chạy cả hai bên .”
Mẹ Lâm vui lườm : “Đi tốn tiền xe ? Còn chạy chạy !”
Anh hai Lâm lập tức im bặt, ủ rũ Lý Mai.
Lý Mai rõ ràng từng nghĩ đến chuyện kết hôn, dù cô là một phụ nữ vượt qua sự ràng buộc của gia đình, công việc hiện tại cô cũng yêu thích, thể vì lấy chồng mà chịu thiệt thòi cho bản ?
Khi đó cô đồng ý qua với Lâm Đại Sơn, một mặt là vì thấy chân thành, thật thà, thể mang cảm giác an cho cô,
Mặt khác cũng là vì gia đình họ Lâm khiến cô yêu mến.
Cô quá lâu “ ” sưởi ấm!
Mẹ Lâm gần như đáp ứng tất cả những tưởng tượng của cô về một “ ”.
“Chuyện kết hôn, là...” chờ thêm chút nữa.
“Chuyện kết hôn thật sự vội! Con cùng lắm thì thêm chút việc! Một năm chỉ chạy vài chuyến cũng !”
Không đợi Lý Mai xong, Lâm Đại Sơn vội vàng ngắt lời cô.
Anh sợ Lý Mai sẽ “chuyện kết hôn là thôi !”
Anh hai Lâm những đêm ngủ mấy ngày nay cứ suy nghĩ mãi về những năm tháng, những chuyện .
Anh hiểu , chuyện của với Phùng Hà là quá khứ, phủ nhận tình cảm của năm xưa, cũng trách Phùng Hà, dù như , vết chai ở chân là do tự mà .
Những năm đó cam tâm tình nguyện, Phùng Hà tổn thương cũng là do đáng đời!
cũng phạm tội tày trời gì, thể cơ hội ?
Lý Mai thấy Lâm Đại Sơn sốt ruột, cũng chút khó xử, im lặng gì.
Cả nhà họ Lâm nhất thời im lặng, nhưng ăn ý về phía Hứa Dực Bạch.
Hứa Dực Bạch: ...Không , con gì? Đâu con cưới vợ!
Lâm Đa Kiều thấy Hứa Dực Bạch lên tiếng, lay lay tay :
“Anh gì chứ!”
Hứa Dực Bạch: ...Anh gì đây?
Mẹ Lâm cũng phụ họa: “Con rể, con đầu óc lanh lợi, con !”
Hứa Dực Bạch: ...Chuyện thì liên quan gì đến đầu óc lanh lợi chứ?
Mèo Dịch Truyện
Hứa Dực Bạch cảm thấy trán lúc đầy vạch đen, môi kìm mấp máy.
Mẹ Lâm tưởng Hứa Dực Bạch ngại tham gia, xua tay lớn tiếng:
“Con rể, con đừng ngại, phận hiện tại của con là thư ký bí thư tỉnh ủy, chức vụ , đặt ở Công xã Hồng Kỳ chúng thì đúng là nhất!”
Mẹ Lâm giơ ngón tay cái lên với Hứa Dực Bạch.
Hứa Dực Bạch: ...Mẹ đừng lung tung nữa!
Nói đến đây, Lâm chợt nhớ điều gì, tít mắt, giọng vô thức cất cao:
“Mẹ suýt quên mất, từ khi xã trưởng con thư ký ở tỉnh ủy, ôi chao, địa vị nhà chúng càng lên như diều gặp gió!”
“Nhìn khắp 12 đại đội của Công xã Hồng Kỳ, bây giờ ai bằng nhà cả! là thể ngang mà sợ ai đấy con rể!”
Hứa Dực Bạch: ...Chứ nữa? Mẹ hiểu lầm gì về gia đình ? Trước đây chẳng vẫn ngang ?
Ban đầu Hứa Dực Bạch còn định với gia đình về chuyện Tết sẽ về học đại học.
Bây giờ dám nhắc một chút nào!
Hứa Dực Bạch: ...Anh sợ sẽ biến thành con cua lớn!
Thôi cứ đợi về thành phố lén với tiểu tức phụ !
Trước mắt cứ giải quyết chuyện của hai Lâm .
Không thể trông cậy tiểu tức phụ nhà , cô còn đáng tin hơn!
Quả nhiên, Lâm Đa Kiều, cô nàng đáng tin cậy , khen Hứa Dực Bạch, liền xua tan nỗi u ám vì khoe vòng tay. Cô ưỡn n.g.ự.c nhỏ, mím môi trộm, lộ hai lúm đồng tiền bé xíu:
“Hứa Dực Bạch, xem giỏi giang kìa!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thanh-nien-tri-thuc-va-co-vo-be-ngoc-nghech/chuong-90-khong-phai-tat-ca-nguoi-xuyen-khong-trong-sinh-deu-duoc-troi-uu-ai.html.]
Hứa Dực Bạch: …… Cô mà đổi hai từ khác khen , khi còn tin đấy!
Dưới sự dẫn dắt của Lâm Đa Kiều và Lâm mẫu, nhà họ Lâm nhao nhao bắt đầu hết lời khen ngợi Hứa Dực Bạch, khen đến nỗi Hứa Dực Bạch cảm thấy sởn gai ốc.
Hứa Dực Bạch: …… Nếu mục đích, thì tin !
Còn cô Lý Mai, ánh mắt cô là ?
Cô đừng nhanh như mà nhà họ Lâm đồng hóa chứ!!
Đợi khen ngợi gần xong, đồng loạt dừng , tất cả đều dùng ánh mắt tràn đầy kỳ vọng về phía Hứa Dực Bạch.
Ngay cả Lý Mai dường như cũng đang chờ đưa chủ ý.
49_Hứa Dực Bạch: …… chọc giận ai, chọc ai cơ chứ?
, những khác thể mặc kệ, còn cô vợ nhỏ dùng đôi mắt to tròn long lanh đầy mong đợi thế , còn thể gì nữa?
Anh lặng lẽ bóp nhẹ bàn tay Lâm Đa Kiều đang đặt trong túi , đó nở nụ ôn hòa với :
“Vấn đề , thật cũng khó giải quyết.”
Khó giải quyết bỏ xừ!
Ít nhất là lúc câu , còn nghĩ cách nào cả!
Lâm mẫu Hứa Dực Bạch thể giải quyết, lập tức vui vẻ mặt:
“ con rể chắc chắn cách mà!?”
“Ông nó, đúng ?”
Lâm phụ vẫn như khi, nịnh nọt: “Ừm, bà gì cũng đúng!”
Hứa Dực Bạch: ……
“Anh nhanh !” Lâm Đa Kiều vội vàng giục Hứa Dực Bạch đang dở.
Lòng bàn tay Hứa Dực Bạch sắp toát mồ hôi , trong thời gian ngắn ngủi, huy động bộ tế bào não, sợ rằng sẽ cô vợ nhỏ thất vọng.
“Lát nữa thể để nhị thúc công xã một chuyến nữa, chuyện đàng hoàng với xã trưởng, sang năm …... kiếm cho nhị ca một suất công nông binh…... học…...?”
Hứa Dực Bạch càng giọng càng nhỏ.
Thật sự…... chút tự tin nào.
Cứ như thể sinh viên công nông binh là thứ cỏ dại đáng tiền, là !
Người nhà họ Lâm là thiên tài từ trời rơi xuống, học đại học là học!
Hứa Dực Bạch: …… …... là cứ nghĩ cách mà! Đâu nhất định thể là một ý tồi !
Nội tâm Hứa Dực Bạch vẫn diễn biến phong phú, nhưng mặt vẫn duy trì vẻ điềm tĩnh thường ngày.
Lâm mẫu , “đốp” một tiếng vỗ bàn:
“Được! Cứ thế mà !”
“Cương Tử, Cường Tử, gọi nhị ông nội của con đến! Chúng ngay đây!”
“Tốt nhất là xin thêm mấy suất! Cho tất cả cùng !”
Hứa Dực Bạch: …… Công xã là do nhà bà mở chắc?
Dù thì chuyện nhị ca nhà họ Lâm sang năm học đại học công nông binh cứ thế mà định, đợi suất học về là cưới!
Hứa Dực Bạch: …… Người nhà họ Lâm quả nhiên vẫn như xưa, quyết chuyện của , ai quan tâm khác nghĩ gì chứ?!
Bên , Phùng Hà còn đến những tính toán của nhà họ Lâm.
Trên đường về điểm thanh niên trí thức, lòng cô năm vị tạp trần.
Trong đầu ngừng văng vẳng lời Lâm Đại Sơn khi cô rời :
“Không hối hận đều thể tha thứ, cũng tấm lòng chân thành đều sẽ mãi mãi ở yên tại chỗ đợi chờ.”
, tại ?
Cô , thể tha thứ cho cô chứ!?
Cô trọng sinh mà!
Có vì cô đến muộn hai ngày, Lâm Đại Sơn cùng phụ nữ ……?
Tất cả là do Chu Vệ Quốc!!
Phùng Hà thực hôm nay mới đến nhà họ Lâm tìm Lâm Đại Sơn, cô theo dõi ở cổng hai ngày .
Chỉ là ngày nào cũng thấy Chu Vệ Quốc cũng đang rình rập ở đó, cô liền dám tiến lên.
Nghĩ đến Chu Vệ Quốc, Phùng Hà trong lòng một trận lo lắng.
Chu Vệ Quốc chắc chắn cũng trọng sinh!
Cô thấy những lời lẩm bẩm ngoài cửa nhà họ Lâm!
dường như nhớ hết ký ức.
Cô nhớ kiếp rõ ràng chuyện Hồ Mẫn rơi xuống nước cứu, là Chu Vệ Quốc Lâm Đa Kiều trời sinh sức mạnh phi thường, sợ cô ảnh hưởng đến tiền đồ của , mới chủ động hủy hôn!
Sao bây giờ đột nhiên dây dưa trở ?
Cả Hứa Dực Bạch nữa, cô nhớ kiếp ở điểm thanh niên trí thức , thời điểm , bắt đầu phát điên mới tự sát ?
Sao bây giờ vẫn như việc gì ?
Phùng Hà trăm mối thể giải.
Cô trọng sinh trở về, nắm giữ tiên cơ, đáng lẽ thuận buồm xuôi gió, sống một cuộc đời bình yên.
thứ dường như đều giống như nữa?
Phùng Hà đầy tâm sự trở về điểm thanh niên trí thức, sắp xếp chuyện mới tính toán khác.
Người nhà họ Lâm quan tâm cô nghĩ gì.
Lâm mẫu tìm Lâm nhị thúc, Lâm nhị thúc và Hứa Dực Bạch bàn bạc một hồi, liền quyết định tìm xã trưởng xin suất sinh viên công nông binh, đồng thời tìm cách điều Phùng Hà đến một điểm thanh niên trí thức khác!
Hứa Dực Bạch: …… Ai ác bằng ông chứ!
Anh theo mạch suy nghĩ của Lâm nhị thúc, gọi điện cho Bạch Thiên Thu, nhờ tìm đưa Phùng Hà đến điểm thanh niên trí thức gần chỗ Uông Bình hạ phóng.
Phùng Hà ý với ?
Cho cô phiền tên đó ! Đừng đến loạn nhà họ Lâm nữa!
Hứa Dực Bạch tính toán xong xuôi, ngày hôm , đại đội Du Tiền truyền một chuyện chấn động khác......
Đồng thời, Hứa Dực Bạch cũng vô tình phát hiện bí mật của Lâm mẫu và Lâm phụ......