Lúc nãy hai cha con đối thoại  đều  rõ ràng, Tạ Khuynh là một kẻ   lương tâm bạc tình bạc nghĩa, một đêm vợ chồng tình nghĩa trăm năm, coi như là lúc  nàng  thế Tạ Nhiễm  cung, nhưng hơn một năm nay ở chung với Cao Tấn vẫn thật sự là nàng, thế mà   lưu luyến chút nào.
 là  khi   phận thật của nàng, Cao Tấn   thiếu quan tâm, nhưng  khi  , thái độ của   đổi nghiêng trời lệch đất mà!!!
Tạ Khuynh  nhận  chút nào ?
Hay là  biểu đạt quá hàm súc?
Khó hiểu.
Tạ Khuynh  ăn bù một đống đồ ăn, ưỡn cái bụng no căng  khỏi Thiên Hương lâu.
Lúc   đường nàng mang theo mũ  rèm, xem bên  một chút, ghé bên  một chút,  đó  một tiệm may quần áo.
Cao Tấn  xa xa phía ,  thoáng qua biển hiệu 'Thiên Y Các', liền trốn  ngõ nhỏ đối diện  chếch, đợi  một khắc đồng hồ, Tạ Khuynh từ hiệu may  .
Nàng mua một  nam trang, hôm nay để tiện xuất cung, nàng búi một kiểu tóc cực kỳ đơn giản, chắc là  sớm tính toán đổi tranh phục, cởi nữ trang, cột lên một sợi dây cột tóc của thư sinh, tay cầm thêm một cây quạt xếp, dán  tuấn đĩnh , thật đúng là một tiểu công tử mặt trắng bước  từ gia đình giàu sang phú quý như những quyển sách phong lưu  kể.
Sợ  phát hiện, Cao Tấn  đuổi theo ngay.
Ngay lúc , Tô Biệt Hạc tìm  :
"Bệ hạ,  ."
Cao Tấn gật đầu, liếc mắt  bóng lưng Tạ Khuynh   xa một cái.
"Đi."
Tạ Khuynh đem tay nải gửi ở hiệu may, đổi một  nam trang, nghênh ngang phe phẩy cây quạt hướng  ngoài thành mà .
Ngoài thành  một con đường  thể dẫn thẳng tới Tây đại doanh, là con đường mà Tạ Đạc  hồi Tây đại doanh nhất định   qua, con đường  dành cho  của quân bộ, thương dân bách tính bình thường sẽ  , bình thường  đường   ai, vắng lặng, an an tĩnh tĩnh.
Tạ Khuynh tính toán lúc lão Tạ  cửa thì Tạ Đạc  trở về,  đó tắm rửa  quần áo ăn cơm  nghỉ ngơi một chút, ước chừng qua buổi trưa sẽ  ngang nơi  hồi Tây đại doanh.
Tạ Khuynh thoải mái nhàn nhã, nghỉ chân ở một tòa lương đình gần đó, đợi  hai khắc, rốt cục  thấy xa xa truyền tới tiếng vó ngựa lộc cộc.
Người  ngựa tuổi trẻ khí thịnh, mặt mũi bầm dập,   Tạ Đạc thì còn ai.
Lúc ngựa sắp chạy ngang lương đình, Tạ Khuynh một bên phẩy quạt, một bên tiện tay b.ắ.n mấy khối đá lúc nãy nhặt chung quanh đình, một viên giữa cổ ngựa, một viên giữa chân , khống chế  lực đạo,  đến mức  ngựa  thương, nhưng vẫn  thể thành công  nó dừng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thanh-thuong-nghe-thay-tieng-long-cua-ta/chuong-161-thanh-thuong-nghe-thay-tieng-long-cua-ta.html.]
Chỉ  thấy một tiếng ngựa hí vang, con ngựa Tạ Đạc cưỡi bỗng dưng ngẩng đầu  lên, hai móng  giơ cao, may mắn công phu Tạ Đạc cũng  tệ lắm, kịp thời giữ chặt dây cương, kẹp chặt bụng ngựa, bằng  nhất định  ngã.
Tạ Đạc trấn an ngựa xong, đương nhiên  ngựa đột nhiên phát cuồng cùng  ăn mặc thư sinh trong lương đình ven đường  quan hệ, chỉ thấy kẻ đó   bậc thang đình nghỉ mát, thong dong phẩy quạt, tự tại nhàn nhã.
Tạ Đạc giận sôi, căn bản  kịp  mặt liền xoay  xuống ngựa, giận đùng đùng   tới  mắng:
"Ngươi là ngươi nào? Muốn chết..... À....."
Mê Truyện Dịch
Tạ Đạc  đến  đình nghỉ mát, chính thức đối diện với  trong lương đình, bao nhiêu phẫn nộ đều im bặt,   đó là sợ hãi hít  một , vết thương  mặt    khỏi hẳn  bắt đầu ẩn ẩn đau.
"Sao,   là ngươi?" Tạ Đạc vô thức lụi  một bước.
Tạ Khuynh khép quạt, vẫy tay với Tạ Đạc, kêu  tới  chuyện.
Thân thể Tạ Đạc cứng đờ, đừng   qua đó, cả   như  điểm huyệt, động đậy còn  ,  thể thấy   Tạ Khuynh động thủ với  mang tới bóng ma lớn bao nhiêu.
"Chậc! Lại đây! Muốn  xuống mời ngươi ?"
Tạ Khuynh hét lớn một tiếng, Tạ Đạc quyết đoán giải huyệt, ba bước thành hai chạy tới, ngoài mạnh trong yếu đáp lời:
"Kêu, kêu cái gì mà kêu? Ta, ,   tới chắc!"
"Hừ."
Tạ Khuynh  lạnh, Tạ Đạc liền   động tác phòng ngự, vô thức lùi về , ngoài miệng vẫn ngơ ngác tìm mặt mũi:
"Ngươi, ngươi, ngươi còn dám động thủ với , ,    cũng sẽ  tha cho ngươi! Đến, đến, lúc đó ngươi, ngươi cũng đừng trách !"
Tạ Khuynh: ...
Nàng xem như  mở mang tầm mắt cái gì là 'dùng ngữ khí hèn nhát nhất  câu mạnh mẽ nhất',  tiểu tử  từ  xuống , vẫn như cũ cảm thấy chỗ nào cũng ngứa mắt.
"Cái gì ngươi ngươi  ,  thể vuốt phẳng cái lưỡi ngươi   mới  chuyện  ?" Tạ Khuynh học theo bộ dạng của  lắp bắp hai câu, còn cố tình  cái biểu cảm  xí trêu Tạ Đạc.
"Ngươi!"
Dáng vẻ kiêu ngạo phách lối   Tạ Đạc hận đến ngứa răng,   dám động thủ với nàng, chỉ  thể đem tức giận nghẹn ứ nén  bụng.