[ giờ sự tình chất tử bộc lộ,  trò  để   ]
[ cẩu tử  vãn hồi uy danh hoàng tộc Cao thị, thì  thể bỏ đứa bé  ở Bắc Liêu  màng. Cho dù là mang  về giam lỏng thì cũng  thể để  tiếp tục lưu lạc ở Bắc Liêu]
[ chỉ cần cẩu tử thỏa hiệp, Thác Bạt Diên liền đạt  mục đích ]
[ ai nha, tình thế khó xử a ]
Tạ Khuynh  nhanh liền sắp xếp xong ngọn nguồn câu chuyện,  đó bắt đầu vui sướng khi  gặp họa.
Cao Tấn sắc mặt ngưng trọng  về phía Tạ Khuynh, nàng lập tức thu liễm biểu cảm.
Cao Tấn âm thầm thở dài, trầm giọng  với Thác Bạt Diên:
"Những thư tín khác của tiền Thái tử ở nơi nào?"
Thác Bạt Diên thong dong trả lời:
"Bệ hạ  minh, đương nhiên là  thờ phụng ở nơi bí ẩn nhất tại nước ."
Cao Tấn cắn chặt răng   nhả, cầm lá thư trong tay đặt  phong thư như cũ.
Văn võ quần thần trong điện hai mặt  , đợi xem Bệ hạ phản ứng thế nào.
Mê Truyện Dịch
"Bắc Liêu    sứ là  lấy chất tử đổi mấy tù binh An Cách bộ lạc?"
Thanh âm Cao Tấn    hỉ nộ, nhưng tuyệt đối  một ai cho rằng  đang cao hứng.
[    thể ]
[ tiểu tử Thác Bạt Diên    xa,  phí hết tâm tư đem sự tình chất tử giấu đến mức giọt nước  lọt, chính là vì ngày hôm nay ngữ kinh bốn tòa, nhất minh kinh nhân* ]
[ mấy tên thủ lĩnh An Cách bộ lạc cũng phỏng chừng cũng chỉ là một trong những mục đích của  thôi ]
[ khẳng định  còn  yêu cầu quá phận khác ]
Tạ Khuynh nghĩ như thế, vô thức cầm chén rượu lên uống, trông thấy ly của Cao Tấn trống rỗng, liền rót đầy cho  .
Thác Bạt Diên khoanh tay ôm n.g.ự.c   điện, cực kỳ tự tin, cao giọng :
"Chất tử quý quốc vẫn luôn  nước  xem như khách quý, dùng để đổi vài thủ lĩnh bộ lạc thì thật là đại tài tiểu dụng.  cũng   cách, ai bảo chúng  đánh trận thua đây. Đổi mấy vị thủ lĩnh là thứ nhất, còn thứ hai, tiểu vương  một thỉnh cầu cá nhân, thỉnh Bệ hạ  qua một chút, nếu  thể đồng ý cả hai,  tiểu vương liền mỹ mãn."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thanh-thuong-nghe-thay-tieng-long-cua-ta/chuong-202-thanh-thuong-nghe-thay-tieng-long-cua-ta.html.]
Cao Tấn cắn răng  Thác Bạt Diên, vươn tay, ý là 'điều kiện gì, ngươi  thử xem'.
"Trong lòng tiểu vương  một cô nương, chính là nhân sĩ Lễ triều. Nếu Bệ hạ  thể chỉ hôn nàng cho tiểu vương, ít ngày nữa tiểu vương liền về Bắc Liêu, lấy nghi thức ngàn  đưa chất tử quý quốc trở về, tuyệt  nuốt lời."
Các đại thần trong điện châu đầu ghé tai,   bọn họ còn tưởng tên   đưa  cái yêu cầu gì quá phận,  nghĩ tới chỉ là  một cô nương.
"Cô nương nhà ai?"
Cao Tấn đem ly rượu Tạ Khuynh  rót cho uống một  cạn sạch, trầm giọng hỏi.
Lúc , nhóm  Tạ Viễn Thần đều phát giác  đúng, Tạ Viễn Thần và TL Kỳ hai mặt  ,  lên tiếng ngăn cản Thác Bạt Diên  hưu  vượn, nhưng chậm một bước.
Thanh âm của Thác Bạt Diên quanh quẩn trong đại điện:
"Nàng họ Tạ tên Khuynh, chính là ái nữ của Trấn Quốc Tướng quân quý quốc, cũng là  tiểu vương cầu mà  , mất ăn mất ngủ."
[ cái gì????? ]
Tạ Khuynh -  đem rượu đưa  miệng định rót chén thứ hai - trợn tròn mắt, rượu trong miệng còn  nuốt xuống, cánh tay run rẩy đem rượu rót lên mặt bàn.
"Khụ."
Tạ Khuynh vội vàng nuốt rượu,   gì bất ngờ,  sặc.
Cao Tấn từ trong khiếp sợ lấy  tinh thần, cố gắng hít sâu vài  bình phục tâm tình, yên lặng  về phía Tạ Khuynh đang cúi đầu  dám  lời nào.
Tạ Viễn Thần  dậy, trầm  như lão cẩu,  với Thác Bạt Diên:
"Lục hoàng tử hậu ái, tiểu nữ   phúc nhận, mong ngươi bỏ ý niệm  . Chỉ cần Tạ Viễn Thần  còn sống một ngày, nữ nhi của  tuyệt đối   khả năng  dính líu gì tới  Bắc Liêu."
[   lắm lão Tạ! ]
[ tên khốn nạn  con  nó tuyệt đối là cố ý ]
[  ỷ  lợi thế trong tay liền  đốt lửa, thấy chỗ nào đốt chỗ đó ]
[ lão Tạ xuất mã, trực tiếp chặt đứt những lời phía  của , chính xác! ]
Thác Bạt Diên tựa hồ  sớm đoán ,  Tạ Viễn Thần   cũng  tức giận, ngược  nhàn nhã tới  mặt ông, khom  thở dài:
"Tạ tướng quân, hai năm  tiểu vương  từng  với ngài về việc đề , ngài cự tuyệt. Tiểu vương trở về, vốn nghĩ cứ thế từ bỏ.  hai năm qua , hình bóng lệnh ái  bao giờ phai nhạt trong trí nhớ của tiểu vương, chẳng những  quên, ngược  càng tươi sáng. Tiểu vương đối với lệnh ái là thật tình, thiên địa chứng giám, Tạ tướng quân hà tất cự  ngàn dặm như thế? Cho tiểu vương một cơ hội,   chừng  thể xúc tiến giao hảo giữa hai nước, miễn  những tranh chấp  cần thiết, chẳng lẽ   vẹn cả đôi đường?"