Thất thần  gì?" Cao Tấn đánh vỡ trầm mặc.
Tạ Khuynh nhận mệnh cầm dược cao tới, ngắn ngủi mấy bước đường, tâm tình chín quẹo mười tám rẽ, tổng hợp thành một câu:
[ cẩu hoàng đế quá già mồm! ]
Cao Tấn chịu đựng  vui,  lưng  để nàng thoa thuốc.
Tạ Khuynh khó chịu thì khó chịu, nhưng thuốc vẫn là  bôi, dùng thanh trúc trơn nhẵn múc một ít thuốc trong bình, xoa lên vết thương phía  lưng Cao Tấn, cảm thán:
[  gần thì cảm thấy   nặng thật. ]
[ vết thương do sét đánh đúng là khác biệt, cháy sạm đen luôn. ]
Mê Truyện Dịch
[ liệu  thơm mùi thịt nướng ? ]
[ cho vài cây thìa là, rắc chút tiêu lên, thêm mấy lát tỏi. . . ]
[  qua  gầy gò nhưng cũng rắn chắc, dù   nhiều thịt cho lắm thì nướng xương sườn hẳn là cũng ăn  ngon. ]
Tạ Khuynh nghĩ đến nước bọt đều  chảy xuống.
Cao Tấn  nàng  một tràng nướng thịt, càng  càng cảm thấy Tạ thị  bình thường, hối hận để nàng thoa thuốc.
"Mau chút." Cao Tấn lạnh nhạt .
Tạ Khuynh lấy  tinh thần, ứng tiếng: "Vâng."
Hai   nữa lâm  trầm mặc, Tạ Khuynh cảm thấy thế   chút  hổ, thế là hỏi Cao Tấn:
"Bệ hạ, lúc  Phan tiểu thư tặng canh uống ngon  ạ?"
Cao Tấn giọng mũi nhẹ ừm một cái coi như đáp lời.
Tạ Khuynh ở trong lòng  khịt mũi coi thường:
[ ừm em gái ngươi chứ ừm! ]
[ lấy cái tính tình đa nghi  của ngươi, sẽ uống canh của nàng tặng? ]
Tạ Khuynh chậm rãi ung dung, một bên bôi thuốc một bên :
"Phan tiểu thư  mỹ tâm ngọt, tự tay vì Bệ hạ hầm canh khẳng định uống  ngon."
Cao Tấn nhẫn nại   quản trong nội tâm nàng một bộ, ngoài miệng một bộ, hỏi:
"Ngươi  để ý nàng?"
Tạ Khuynh trộm liếc mắt  lưng Cao Tấn:
[  để ý cái rắm! ]
[ chỉ  Thái Hậu mới cảm thấy ngươi sẽ cho nữ nhi Phan gia  cung. ]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thanh-thuong-nghe-thay-tieng-long-cua-ta/chuong-22-thanh-thuong-nghe-thay-tieng-long-cua-ta.html.]
Trong lòng nghĩ như , ngoài miệng   thể  như , Tạ Khuynh hồi tưởng sách giáo khoa sống-Khương ma ma,  sủng phi của hoàng đế lúc  nên  phản ứng gì?
"Thần  đương nhiên để ý." Tạ Khuynh ngưng thoa thuốc, giả vờ thất lạc:
"  , Bệ hạ là  của tất cả bá tánh trong thiên hạ,    của riêng  thần . Thần   dám yêu cầu xa vời độc chiếm Bệ hạ, chỉ cầu Bệ hạ   mới cũng  quên  cũ là thần  một lòng một  chỉ  Bệ hạ."
Trước  Tạ thị ở  mặt  chính là  như , khiêm tốn còn thâm tình, dáng vẻ tình căn thâm chủng, Cao Tấn luôn thấy   vấn đề gì, ai bảo nàng đối với  yêu  thể tự thoát   ?
Mà bây giờ. . .
[ a a a,  ơi con  ói! ]
[   tội xin lão thiên gia trừng phạt , tại   để   những lời buồn nôn như  a a a! ]
Cao Tấn: . . .
Đến cùng là nơi nào xảy  vấn đề.
Ôn nhu dường như nước, hiền lương thục đức, đối với  tình căn thâm chủng Tạ thị  !
Tạ Khuynh  khi  xong mấy lời buồn nôn, im lặng chờ Cao Tấn giống thường ngày, mặt mày hưởng thụ đem nàng ôm  trong ngực,  đó hai  'ngươi tới  ' tình  ý  một phen, ai mang tâm tư  nấy, hư tình giả ý một trận,  một đêm  đẽ trôi qua.
   .
Đêm nay Cao Tấn tựa hồ đối với mấy lời buồn nôn của nàng  hài lòng. Tạ Khuynh  xong  chỉ lạnh lùng , thấy Tạ Khuynh bắt đầu hoài nghi   là chính  chỗ nào  nhầm,  bỗng nhiên nhàn nhạt mở miệng:
"Bôi xong thì quấn băng vải ."
Tạ Khuynh đầu đầy dấu chấm hỏi:
[ chỉ  thôi? ]
[  tình cảm dạt dào, thổ lộ cõi lòng tịch mịch thì? ]
[ chẳng lẽ thiết lập nhân vật si tình  hết hạn ? ]
[  nên chuyển hình tượng? Trừ thiết lập si tình, còn thiết lập nào nữa? ]
[ ngốc bạch ngọt? Hắc liên hoa? Ngự tỷ? Nếu  dứt khoát một phát trúng đích, trực tiếp lên nữ vương! ! ! ? ? ]
Cao Tấn  ép tiếp nhận ô nhiễm tinh thần,  một đống lời  nhảm, nhảy lung tung  giới hạn chịu đựng của . .
May mắn Tạ Khuynh   đêm nay Cao Tấn  hăng hái lắm,   tiếp tục nữa, bôi xong thuốc thượng hạng, cột kỹ băng vải, hầu hạ   áo ngủ, hai  mới trở  nội điện nghỉ ngơi.
Cao Tấn thoát giày  đó trực tiếp bò  bên trong,  rên một tiếng, khí áp  thấp.
Tạ Khuynh  tại mép giường một bên cởi giày một bên oán thầm:
[    mẩy cho ai coi? ]
[ nếu là mấy năm , kẻ dám thái độ với lão tử    sấp mặt lờ bao nhiêu  ]
Cao Tấn   gối đầu,  thấy tiếng lòng ai , liếc mắt  nàng một cái,  cảm giác  gối  gì đó, liền đưa tay  sờ, rút   một quyển sách.