Trong giây phút ánh lửa sáng lên, Tạ Khuynh nhận   .
"Bệ hạ?"
Tạ Khuynh vội vàng buông mồi lửa,  qua đỡ Cao Tấn  lên giường, tay chân nàng  chút luống cuống:
"Có,   thương ở  ?"
Cao Tấn bất đắc dĩ thở dài một tiếng, chỉ chỉ n.g.ự.c :
"Bị thương ở đây."
Tạ Khuynh  xong lập tức  nhào tới xoa cho , nhưng bàn tay mới vươn  một nửa liền nhớ    đá  chỗ . Cao Tấn thấy nàng dừng , dứt khoát tự động thủ, nắm cổ tay Tạ Khuynh đặt lên *****.
"Ái phi thật là lòng  độc ác, thiếu chút nữa  mưu sát  phu." Giọng  của Cao Tấn mềm nhũn,  Tạ Khuynh   mà tê cả da đầu:
[ đại ca , ngươi  bằng giấy ? ]
[  cũng   đá  n.g.ự.c ngươi,  cần yếu ớt  ? ]
[ già mồm! ]
Trong lòng nghĩ như thế, ngoài mặt   là áy náy đau lòng, Tạ Khuynh khoa trương bổ nhào  Cao Tấn:
"Đều là thần   , để thần  xoa cho Bệ hạ."
Tạ Khuynh  xong liền kéo cổ áo Cao Tấn, bộ dạng như ác bá cường đoạt dân nữ,  tâm tư  trả thù của Cao Tấn triệt để vỡ vụn.
"Được   ." Cao Tấn đè tay Tạ Khuynh .
Tạ Khuynh   chịu buông, ngoài miệng  là quan tâm:
"Bệ hạ, để thần  xem xem ngài bao nhiêu thương ở ,  thương  nặng  , thần  là kẻ thô lỗ, hạ thủ   nặng nhẹ, vạn nhất đánh Bệ hạ nội thương thì   ?"
Cao Tấn   thể    tâm tư của nàng, ỡm ờ để nàng giật áo  , đẩy  ngã  giường. Còn Tạ Khuynh thấy Cao Tấn  vùng vẫy, ngược  hết hứng thú, xoay   lên Cao Tấn, bộ dạng  chiến thắng.
"Sao  phản kháng?" Tạ Khuynh hỏi.
Cao Tấn giang tay, thần sắc thản nhiên:
"Tùy ngươi đến hái."
Nói xong câu cợt nhã , vẻ mặt Cao Tấn đắc chí  lòng lắm, cơ hồ  luôn mấy chữ ' cần vì  là kiều hoa mà thương tiếc' lên mặt.
Tạ Khuynh cảm thấy  thắng mà như bại.
[ tòng thiện như đăng, tòng ác như băng*. Cao Tấn thật là học hư. ]
Cao Tấn  nàng chằm chằm, khóe miệng mỉm , nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng đặt lên n.g.ự.c , hỏi một câu:
"Nhớ  ?"
Cái ngữ khí câu nhân   Tạ Khuynh đỏ cả tai, nhưng nàng   thừa nhận, mạnh miệng :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thanh-thuong-nghe-thay-tieng-long-cua-ta/chuong-241-thanh-thuong-nghe-thay-tieng-long-cua-ta.html.]
"Mới nửa ngày  thấy,  gì  mà nhớ?"
[   thì  cảm thấy . ]
[ cẩu tử  xong, nghĩ  thì hình như là  chút chút. ]
Hai câu tiếng lòng   Cao Tấn   tràn đầy thoải mái, tay dùng sức ôm Tạ Khuynh  ngực, nhẹ giọng thì thầm  tai nàng:
"Ta  nhớ nàng."
Màn đêm yên ả, bên ngoài râm ran tiếng côn trùng xen lẫn tiếng ếch. Mọi thứ đều bình tĩnh như ,  nổi bật lên tiếng tim đập rộn ràng của hai .
Tạ Khuynh cũng   vì , bỗng nhiên nàng    hôn cẩu tử . Có lẽ là vì đêm dài yên tĩnh,  lẽ vì nhất thời xúc động,.. Tóm , hiện tại nàng  hôn , đồng thời cũng   như .
Đêm lạnh như nước, hai  trong màn quấn lấy .
Không  qua bao lâu, căn phòng yên tĩnh ấm áp bỗng nhiên truyền đến một trận tiếng bụng kêu, ai ai oán oán, bách chuyển thiên hồi...
Tạ Khuynh  bao giờ nghĩ đến, khó khăn lắm  mới chủ động một , thế mà   tong vì cơn đói.
Định mặc kệ cái bụng kêu  đúng lúc  mà tiếp tục, nhưng  khi bầu  khí   lúc nãy tan biến,  nối  tựa hồ  khó khăn.
Cao Tấn  bộ dạng ảo não của Tạ Khuynh,  nhịn   đầu   thầm, Tạ Khuynh thật sự  tìm cái lỗ chui .
"Hộp cơm cũng  động tới, nàng  dùng bữa tối ?" Cao Tấn nén  hỏi.
Tạ Khuynh quanh co trả lời: "Có dùng một chút."
Mê Truyện Dịch
Cao Tấn  dậy,  chỉnh lí y phục  hỏi:
"Dùng cái gì? Rượu ?"
Tạ Khuynh  thoáng qua hai vò rượu  bàn,  tiếp tục giảo biện nữa. Sau khi Cao Tấn mặc xong y phục, tiếp tục  sang giúp Tạ Khuynh chỉnh lí.
Y phục cả hai đều ngay ngắn , Cao Tấn lôi kéo Tạ Khuynh xuống giường:
"Mặc quần áo,  mang nàng  ăn chút gì đó."
Tạ Khuynh  đến bên cửa sổ,  vầng trăng  cao, :
"Canh giờ , ngài chắc ?"
Cao Tấn: ...
Hai khắc , bức tường phía  phủ Tướng quân  hai  ảnh ngựa quen đường cũ nhảy , nghiễm nhiên  đặt mấy nhóm thủ vệ của phủ Tướng quân  mắt.
Tạ Khuynh mặc một  nam trang theo  lưng Cao Tấn du tẩu  nóc nhà. Hai  lên lên xuống xuống, giống như hai con thiêu  đuổi , lặng yên  tiếng động, lúc ẩn lúc hiện.
Tối nay Cao Tấn  đùa Tạ Khuynh như ,  khi  khỏi phủ Tướng quân,  chỉ  một câu: "Đuổi theo."
Nói xong,  cố ý  đợi nàng, phi  mà .
Nếu là lúc , Tạ Khuynh sẽ bận tâm  phận của , giả vờ yếu đuối gì đó.  bây giờ nàng thấy  cần thiết. Dù  Cao Tấn    thủ của nàng. Nàng  thể trốn khỏi hành cung sâm nghiêm,  thể trong lúc thị vệ  kịp hộ giá, một  c.h.é.m mười cung nhân mất trí, thực sự   lý do gì để  theo kịp bước chân Cao Tấn.