Người đó như là chột ,  khi đối diện với Tạ Khuynh liền dời mắt, lùi  nấp  gốc cây.
Tạ Khuynh dùng mũi chân đá đá TL Kỳ đang mặc sức tưởng tượng, hỏi:
"Đó là ai a?"
TL Kỳ  theo phương hướng Tạ Khuynh chỉ, ánh mắt khẽ động, lúc  đầu   khôi phục thần sắc bình thường, trả lời:
"Lý tam nhi a. Gia hỏa cước trình tốc hành của tam thập lục doanh, ngươi  nhớ ?"
Mặt Tạ Khuynh tràn đầy nghi hoặc, nàng thật sự  nhớ tam thập lục doanh  ai là cước trình tốc hành Lý tam nhi.   hơn hai năm  nàng  hồi doanh trại,  quen  vài  cũng là bình thường,  tiếp tục truy cứu nữa.
Mê Truyện Dịch
Tạ Khuynh uống nước xong,     hai hòn đá nhỏ ở hai nơi cách đó  xa hấp dẫn. Nàng cứ cảm thấy hai hòn đá đó giống nàng cùng Cao Tấn.
Đang thất thần, bỗng nhiên  thấy xe ngựa đằng  truyền đến tiếng hét:
"Mang  mang . Cái thứ quỷ yêu gì cũng dám mang tới cho  ăn."
Tạ Khuynh  theo thanh âm đó, nàng còn  hỏi TL Kỳ  chủ động :
"Ài, đều cùng một phụ  sinh,   khác biệt lớn như  chứ? Ngươi thì quá qua loa, vị tiểu thư   quá chấp nhặt."
Trả lời kịp phản ứng, hỏi:
"Tạ Nhiễm ?"
TL Kỳ gật đầu:
"  . Dọc đường việc  xảy  nhiều  , nếu   nể mặt mũi Tướng quân thì   đánh nàng."
Đang  chuyện, cửa sổ xe ngựa kìa liền bay  một cái bát, canh nấm tuyết văng đầy đất,  đó truyền đến tiếng nha  kêu .
Tiểu nha  hầu hạ Tạ Khuynh  xe ngựa vội vàng chạy tới  cửa sổ xe, khẩn trương   trong. TL Kỳ :
"Hầu hạ nhị tiểu thư là tỷ tỷ của nàng. Hai tỷ  trong nhà chịu tai ương nên  mua về. Vốn là nàng phục vụ xe phía ,  nhị tiểu thư đuổi nên tỷ tỷ nàng mới đổi."
Chốc lát  Tạ Khuynh mới phản ứng  là TL Kỳ đang  tỷ tỷ của tiểu nha .
Màn xe ngựa  nâng lên, từ bên trong bước  một nữ tử giống Tạ Khuynh bảy tám phần, chính là Tạ Nhiễm  quậy cho Tạ gia  ngã ngựa đổ.
Dù dung mạo Tạ Khuynh và Tạ Nhiễm  giống thì khí chất vẫn khác  . Giữa lông mày Tạ Khuynh là  khí, đến mức Khương ma ma  cạo cho lông mày nàng mảnh , tăng sự ôn nhu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thanh-thuong-nghe-thay-tieng-long-cua-ta/chuong-256-thanh-thuong-nghe-thay-tieng-long-cua-ta.html.]
Lúc  mặt Tạ Nhiễm  là phẫn nộ, lông mày nhíu chặt,  thì  , nhưng khó nén điêu ngoa.
Nàng đỡ vách xe,   xe  xuống nhưng    mã ghế, tức giận  thôi,  với tiểu nha   bên cạnh xe ngựa:
"Cái thứ ngu xuẩn mắt mù,   thấy bản tiểu thư  xuống xe ?"
Lúc  tiểu nha  mới vội vàng hoảng loạn  đến  xe lấy mã ghế,  khi đặt vững vàng mới hoảng loạn dìu Tạ Nhiễm xuống.
Sau khi xuống xe Tạ Nhiễm  xung quanh một vòng, lông mày nhíu chặt, hiển nhiên   lòng với  cảnh xung quanh. Đương nhiên nàng cũng  thấy Tạ Khuynh đang  nghỉ  tảng đá đằng . Tạ Nhiễm ngũ vị tạp trần, dù  vui vẻ gì cũng cố  tới  mặt Tạ Khuynh, thấp giọng hỏi:
"Ngươi tỉnh ."
Tạ Khuynh nhẹ gật đầu, để nàng sang bên cạnh . Tạ Nhiễm  thoáng qua tảng đá  xỉ  chút rêu phong, yếu ớt :
"Làm  mà  đây. Ê, tiểu nha đầu, chuyển cái ghế dựa tới đây cho ."
Tiểu nha đầu  chút khó xử:
"Nhị tiểu thư,   ghế dựa. Ghế gấp nhỏ    ạ."
Tạ Nhiễm miễn cưỡng phất phất tay, giọng   kiên nhẫn:
"Tùy tiện . Trông cậy gì  ngươi."
Tiểu nha đầu hổ thẹn cúi mặt  tới  xe ngựa lấy ghế, sợ Tạ Nhiễm chê bẩn, còn lấy ống tay áo lau lau. Lúc  Tạ Nhiễm mới kiêu căng  xuống, bắt đầu xem xét bụi bẩn dính  váy áo cùng giày thêu.
Tạ Khuynh  nàng như , vốn là  để ý tới, dù  cũng sắp đến biên quan, nơi đó sẽ dạy nàng  ,   khỏi nhớ tới nhắc nhở của Thái thị. Tạ Khuynh cảm thấy xuất phát từ một mảnh khổ tâm của Thái thị đối với nữ nhi, nàng vẫn nên nhắc nhở Tạ Nhiễm một chút, mở lời hỏi nàng:
"Ngươi hồi kinh một  ?"
Tạ Nhiễm  xung quanh một chút, giống như sợ  khác  thấy,  tình nguyện gật đầu nhẹ với Tạ Khuynh. Lúc rời kinh mẫu   dặn nàng  kiềm chế tính tình cho mềm mỏng chút, Tạ Khuynh dù thô lỗ nhưng tâm tính chính trực sẽ  khi dễ nàng, bảo nàng gặp chuyện cứ tìm Tạ Khuynh, kiểu gì Tạ Khuynh cũng sẽ  nàng giải quyết vân vân.
 Tạ Khuynh   cái  chỉ  cái dở, Tạ Nhiễm cũng  dễ chịu.
Mấy chuyện như nàng bỏ trốn cùng cầm sư, Tạ Khuynh  nhất là đừng  nhắc .
Tạ Khuynh cũng      điều,  biểu tình của nàng liền  nhất định  chia tay với vị cầm sư .
Lão Tạ  sở dĩ tìm Tạ Nhiễm thời gian dài như  mà  , là vì Thái thị  nỡ cho nữ nhi chịu khổ, dù bỏ trốn cũng  thiếu ăn thiếu mặc bao giờ. Trong tay Tạ Nhiễm  bạc, ngày tháng trôi qua tiêu d.a.o tự tại, vui đến quên trời đất.