Tạ Đạc chỉ cảm thấy trời đất cuồng, mắt thấy thể sắp đụng cây, với lực đạo , c.h.ế.t cũng tàn phế.
Không ngờ tới nhất ngữ thành châm, lão Tạ lẽ chuẩn sinh nhi tử nữa.
Một giây khi thể Tạ Đạc đụng đại thụ, bên hông kéo căng. Một đầu Phi thiên trảo móc lấy đai lưng của , dùng khí lực cực lớn kéo khỏi cây. Dưới tác động của lực kéo , Tạ Đạc chỉ ngã xuống đất, lăn hai vòng trong cống rãnh ven đường.
Thật là đủ chật vật, nhưng ít bảo vệ cái mạng nhỏ.
Tạ Đạc đầy bùn bò lên từ cống rãnh, vị ân công cứu lấy một mạch hương hỏa Tạ gia.
Là một nam nhân cưỡi ngựa, bóng dáng cao cao gầy gầy. Tạ Đạc cảm thấy tấm lưng chút quen thuộc, chút lạ lẫm, kỳ quái.
Cúi đầu Phi thiên trảo trong tay, thứ cũng kỳ quái.
Là công cụ lúc binh lính đánh giặc dùng để leo tường thành. Vị ân công ăn mặc thường phục, giống hành quân đánh giặc. Vậy vì mang theo khí cụ công thành trong ?
bất kể thế nào, ân công cứu Tạ Đạc vẫn là sự thật thể chối cãi. Ơn cứu mạng, đương nhiên thiên ân vạn tạ.
"Đa tạ ân công cứu giúp. Dám hỏi ân công tôn tính đại... Ách."
Đủ loại bí ẩn đều cởi bỏ lúc Tạ Đạc khập khiễng đến ngựa ân công, chắp tay cảm tạ. Hắn ngây ngẩn cả .
Vị ân công , một khuôn mặt đại ma vương.
Dù cho gương mặt ân công một cái bớt cực và sẹo mụn như trời, cũng thể ngăn cản Tạ Đã nhận hình dáng của nàng.
"Ngươi --"
Tạ Đạc hồi phục từ trong khiếp sợ, chỉ Tạ Khuynh lưng ngựa, thiên ngôn vạn ngữ, thôi.
"Ngậm miệng."
Không đợi Tạ Đạc thành câu, Tạ Khuynh bá khí quát cho im.
Nàng vẫn dùng giọng nam. Tạ Đạc vốn nàng kĩ năng . Vì càng thêm xác định phận nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thanh-thuong-nghe-thay-tieng-long-cua-ta/chuong-300-thanh-thuong-nghe-thay-tieng-long-cua-ta.html.]
Tạ Khuynh thật vất vả chạy khỏi kinh thành đề phòng sâm nghiêm, đến cả Phi thiên trảo cũng lấy dùng. Ai ngờ, khỏi thành liền thấy tín hiệu cầu cứu, phương hướng cũng vặn nhất trí với quan đạo nàng chạy, liền giục ngựa tới một cái. Không ngờ tới nơi Tạ Đạc với tên ngốc tử vô địch cái gì mà lão Tạ càng già càng dẻo dai, còn thể sinh thêm nhi tử.
Nhìn thấy tráng hán quăng ngoài, vì tránh cho lão Tạ tuổi già mất con, Tạ Khuynh chỉ thể nhận mệnh cứu .
Thác Bạt Diên mượn ánh trăng nỗ lực xem tới là ai, thế nhưng hiểu của với Tạ Khuynh sánh với phụ tử Tạ gia, chỉ mơ hồ mặt cái bớt đỏ như máu, những cái khác rõ lắm.
"Thiếu Tướng quân, vị tráng sĩ đơn thương độc mã sẽ là viện binh của các ngươi chứ? Ta thật đúng là quá thất vọng. Các ngươi nhiều như đều đối thủ của A Thạch Tới, thêm một kẻ nữa thì dùng gì?"
Thác Bạt Diên vẫn ở đằng ngừng, lặp trò cũ với Tạ Khuynh. Dùng mồm mép phân tán tập trung của nàng, để lúc động thủ nàng thể chuyên tâm.
Bất quá, tính sai . Chiêu chỉ hữu dụng với loại tiểu tử mới bước chân đời là Tạ Đạc, chứ dùng với Tạ Khuynh thì cửa.
Nàng chỉ xem lời của Thác Bạt Diên như đánh rắm, lúc sắp động thủ còn đầu đặc biệt nhắc nhở Tach Đạc:
"Đối phó với loại to con mặc nhuyễn giáp đao thương bất nhập , đánh bừa là ngu xuẩn nhất. Nhìn cho kỹ."
Tạ Đạc phát hiện Tạ Khuynh một trận, vội vàng :
"Hắn thật sự mạnh, chúng cùng lên."
"Không cần!"
Tạ Khuynh rút chủy thủ trong giày , xoay hai vòng tay, chút dài dòng phi xuống ngựa, nhẹ lướt về phía .
Chỉ thấy Tạ Khuynh đơn thương độc mã đánh về phía mãnh sĩ Bắc Liêu A Thạch Tới, thể nàng nhẹ nhàng linh hoạt, như một trận gió khiến A Thạch Tới khó mà nắm bắt. Rõ ràng thấy ở mắt, nhưng khi đưa tay bắt, dịch chuyển lên cao.
Tạ Khuynh sạch sẽ lưu loát đạp mạnh cổ A Thạch Tới, lợi dụng sức eo hất ngã đất. A Thạch Tới vững, eo Tạ Khuynh thương tích, thể phát huy bộ khí lực.
Dù , nàng cũng thành công A Thạch Tới lung lay mấy bước, còn khí thế Thái Sơn khó lay động như . Tạ Khuynh nắm chắc thời cơ, chủy thủ trong tay chuyển động hai hướng, trực tiếp kéo khuỷu tay A Thạch Tới.
Thác Bạt Diên hướng của Tạ Khuynh, lớn tiếng ngăn cản: "Đừng."
Mê Truyện Dịch
mà câu của với Tạ Khuynh chỉ là đánh rắm. Tạ Khuynh giơ tay c.h.é.m xuống chút hàm hồ. A Thạch Tới gầm lên giận dữ, che một bên khuỷu tay gào thét như dã thú.