Cao Tấn  phản ứng của Tạ Đạc, cảm khái từ tận đáy lòng. Tiểu tử  còn   phụ  và trưởng tỷ đầu độc, ít  còn chút lương tri. Đâu giống hai  ,  dối há mồm là , còn  cần soạn sẵn trong đầu.
"Bệ hạ,   là một hiệp khách. Đêm đó   qua quan đạo, thấy binh lính triều  đang chiến đấu với võ sĩ Bắc Liêu, nhất thời tức giận mới gặp chuyện bất bình  tay tương trợ. Lúc rời  vị nghĩa sĩ  cũng  để  tên họ."
Tạ Viễn Thần thấy nhi tử  hỏi đến choáng váng, chỉ  thể chủ động trả lời .
Cao Tấn lẳng lặng  ông phân trần, thầm nghĩ: Ta    mà. Tạ Khuynh cùng lão hồ ly  chính là cùng một dòng máu.
Tạ Viễn Thần đưa  một lời giải thích  cách nào khảo chứng thật giả, Cao Tấn cũng  xoắn xuýt đề tài  nữa, gật gật đầu, kêu hai  uống .
Công Chính điện  lâm  trầm mặc.
Cao Tấn đặt chén  xuống, 'vô tình' hỏi một câu:
" , lúc  chắc Tạ Khuynh  đến biên quan  nhỉ?"
"Phụt ---"
Trà trong miệng Tạ Đạc  thể nuốt xuống, sợ tới mức phun thẳng  ngoài,  Tạ Viễn Thần bên cạnh ghét bỏ một trận.
Tạ Viễn Thần  vẻ trấn định,  hỏi Cao Tấn:
"Bệ hạ hỏi ai?"
Cao Tấn đan tay  , thần sắc tự nhiên: "Tạ Khuynh a!"
Tạ Đạc mạnh mẽ *****, miễn cho bản  quá mức khẩn trương mà kêu lên.
Ngược  Tạ Viễn Thần càng thêm kiên định, dùng diễn kỹ kinh  của   Cao Tấn với vẻ nghi hoặc khó hiểu:
"Cái , thần   lầm chứ? Sao Bệ hạ  đột nhiên nhắc tới Tạ Khuynh? Nó..."
Không đợi Tạ Viễn Thần soạn xong, Cao Tấn  cắt ngang:
"Theo lời của Tạ Tướng quân, trẫm  nên đề cập tới Tạ Khuynh? Vậy  đề cập tới ai đây? Tạ Nhiễm ?"
Tạ Viễn Thần ho khan một tiếng, phán đoán xem lời Cao Tấn mấy phần thật mấy phần giả.
Ngài    manh mối nhưng vẫn giả bộ  là đang khách sáo?
"Bệ hạ nhắc tới Quý phi nương nương là chuyện đương nhiên." Tạ Viễn Thần  chút biến sắc.
Mê Truyện Dịch
Cao Tấn chống cằm tựa lên tay vịn ghế bành, ung dung  vội  một câu:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thanh-thuong-nghe-thay-tieng-long-cua-ta/chuong-304-thanh-thuong-nghe-thay-tieng-long-cua-ta.html.]
" Tạ Nhiễm... Không   c.h.ế.t ."
Tạ Đạc cắn chặt hàm răng, cơ thể ưỡn thẳng băng, cố gắng kiềm chế bản  để  sợ hãi đến phát run.
Vì cái gì, vì cái gì Bệ hạ rõ ràng   đến, mà   kịch liệt chột  như ?
Nói Tạ Nhiễm thì cứ , nhắc tới Tạ Khuynh  cái gì?
Bệ hạ nhắc tới Tạ Khuynh là  ý gì? Ngài   biểu đạt cái gì? Có  ngài   cái gì?
Tự  suy đoán một lát, trán Tạ Đạc  thấm  một tầng mồ hôi mỏng,  lưng phát lạnh.
Mà Tạ Viễn Thần dù kinh ngạc nhưng tố chất tâm lý rõ ràng vẫn  hơn Tạ Đạc nhiều. Ít nhất dù lòng ông  hoảng loạn thì ngoài mặc vẫn giữ vững  bình tĩnh.
Cao Tấn  đôi phụ tử . Tâm tư của Tạ Đạc căn bản đều  hết lên mặt, chẳng cần giải . Mà tâm tư Tạ Viễn Thần... Cao Tấn cảm thấy chỉ cần  bằng Tạ Khuynh lúc nàng suy nghĩ loạn xạ, cũng cơ bản  thể hiểu  Tạ Viễn Thần.
Trong đầu tưởng tượng dáng vẻ Tạ Khuynh trong lòng hoảng loạn thành cẩu, Cao Tấn nhịn   bật .
Hắn  một tiếng, Tạ Đạc cùng Tạ Viễn Thần  càng  đoán  tâm tư .
Hai cha con đồng thời nghĩ thầm: Con  nó,  cái gì?
"Bệ hạ."
Kinh ngạc qua , Tạ Viễn Thần  nhanh khôi phục , chủ động  lên chắp tay hồi bẩm:
"Lúc Quý phi nương nương qua đời, thần vượt khuôn mang  khỏi cung an táng. Đó là thần nhất thời xúc động. Giờ nghĩ  quả thật  đúng. Nếu Bệ hạ nguyện ý,  thể tùy thời đến tổ lăng Tạ gia tế bái. Nếu ngài  y theo tổ chế mà chuyển đến Hoàng lăng, thần... Cũng nguyện phối hợp."
Lời  của Tạ Viễn Thần   tình  lý, Tạ Đạc  mà bội phục  thôi.
Gừng càng già càng cay, vẫn là phụ  gan lớn.
Ngài dùng một t.h.i t.h.ể giả xem như Tạ Nhiễm mà phát tang  vùi  tổ lăng nhà  thì cũng thôi, đằng  còn dám để Bệ hạ dời  Hoàng lăng...
Nếu  thật,  nữ thi  coi như tích đại đức. Khi còn sống  tiếng tăm gì, c.h.ế.t một cái trực tiếp  Hoàng lăng. Chỉ là   tổ tông Cao gia  nhận nàng , liệu  nửa đêm về báo mộng mắng Bệ hạ hồ đồ?
Tạ Đạc nuốt nước bọt, hổ thẹn cúi đầu.
Cao Tấn   thấy bất ngờ, lão hồ ly  'Bất đáo Hoàng Hà tâm bất tử*', 'Chưa thấy quan tài  đổ lệ'. Không đến đến phút cuối cùng vô phương cứu chữa, ông tuyệt đối cắn răng chống đỡ.
"Lạc Anh Nương, nhân sĩ kinh thành, mười chín tuổi c.h.ế.t bệnh, sinh thời trụ ở Lạc gia thôn phụ cận miếu nương nương. Có cha là Lạc Hữu Tài ham mê cờ bạc. Hơn một tháng   khi nữ nhi mất, Lạc Hữu Tài lấy hai mươi lượng bạc bán t.h.i t.h.ể cho nhà giàu sang..."