Cao Tấn xoay hỏi nàng:
"Trong lòng ngươi đang dám?"
Tạ Khuynh nhíu mày lạnh lẽo:
[ ngươi chính là dám mà. ]
[ xử tội lão Tạ, ngươi còn cần tới hôm nay? ]
[ giả vờ lão sói vẫy đuôi , hù dọa ai đây? ]
Cao Tấn chính thức mặt đối mặt với Tạ Khuynh:
"Ta với ngươi, trong lòng ngươi nghĩ cái gì đều ."
Tạ Khuynh âm thầm nhạo:
[ cái rắm! ]
[ ngoài miệng mắng , mắng trong lòng hai ba câu ngươi cũng ? ]
[ ảo tưởng sức mạnh. ]
"Còn mắng!"
Cao Tấn duỗi tay bắt lấy Tạ Khuynh, nàng né tránh.
Lười tranh cãi với cái đề tài dinh dưỡng , nàng xoay nhảy khỏi giường.
Chỉnh lý quần áo tóc tai, Tạ Khuynh bỗng nhiên tới bên cửa, mở toang cửa phòng . Đám hạ nhân lén bên ngoài giật nảy , nhưng vẫn kịp im miệng Tạ Khuynh thấy:
"Vậy là xong việc?"
"Quá nhanh..."
Tạ Khuynh đầu đầy hắc tuyến, rút từ tóc xuống một cây trâm ngọc, câu nào ***** ngoài. Cây trâm như một cây đao sắc bén ghim lên cột hành lang. Phần đuôi trâm ngọc phát thanh âm vang nho nhỏ, trâm đ.â.m sâu gỗ ba phân, thể thấy lực đạo lớn bao nhiêu.
"Ai dám tới gần phòng một bước, cây trâm sẽ ghim ! Cút!"
Tạ Khuynh bạo rống, lực uy ***** mười phần.
Đám hạ nhân hiếu kỳ tan tác như chim muôn, chỉ trong giây lát, hậu viện của Tạ Khuynh còn ai, nào dám tới gần một bước.
Sau khi đuổi hết đám râu ria, Tạ Khuynh dứt khoát tựa lên cửa, hai tay ôm ngực, vò mẻ sợ sứt :
"Nếu ngươi , cũng giấu. Ta là Tạ Khuynh. thiên hạ đều , quan hệ với ngươi là Tạ Nhiễm. Nàng chết, chắc là đang ở phòng khách đó, nếu thì ngươi mang về ."
Cao Tấn giường, lạnh lùng nhíu mày:
"Mang nàng ? Vậy còn ngươi?"
Tạ Khuynh : "Ta? Ta đương nhiên ở đây, chỗ mới là nơi lớn lên."
Cao Tấn hỏi:
"Chúng phu thê hai năm, ngươi lừa suốt hai năm. Trước ngươi sẽ trung trinh đổi, lời ngon tiếng ngọt đều là giả ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thanh-thuong-nghe-thay-tieng-long-cua-ta/chuong-316-thanh-thuong-nghe-thay-tieng-long-cua-ta.html.]
Tạ Khuynh đầu trời:
"Đương nhiên! Gặp dịp thì chơi."
Cao Tấn tới bên cạnh nàng:
Mê Truyện Dịch
"Có bản lĩnh thì mà ."
Tạ Khuynh chịu nổi khiêu khích, con hàng cho là nàng dám mặt ?
Xoay , ánh mắt chút e dè Cao Tấn, Tạ Khuynh há miệng dõng dạc:
"Ta , đương nhiên là gặp... Ưm!"
Mới nửa câu cằm Tạ Khuynh nắm lấy, Cao Tấn cúi đầu hôn lên môi nàng.
Tạ Khuynh ngốc, khiêu khích chỗ nào, rõ ràng là đang dụ địch mai phục!
Thừa dịp Tạ Khuynh sững sờ, Cao Tấn chiếm hết tiên cơ, ngăn chặn hết động tác phản kháng, khiến Tạ Khuynh chỉ thể động chịu đựng chiếm đoạt tùy thích.
Tạ Khuynh hổ giận dữ mặc kệ thứ, nhấc chân lên đạp. May mà Cao Tấn sắc mê hoặc đến choáng váng, Tạ Khuynh nhấc chân buông , tiêu sái lùi về một bước, ***** môi của Tạ Khuynh cắn đỏ lên, mà như Tạ Khuynh vịn cánh cửa thở hồng hộc, mặt đỏ bừng.
"Ngươi! Ngươi..."
Tạ Khuynh cố gắng điều chỉnh thở, đó lớn tiếng cảnh cáo:
"Ngươi chờ đó!"
[ nó, là cái đồ cố gắng, hôn một chút mà run cả chân! ]
[ khí thế! ]
Cao Tấn nhịn tiếp tục khiêu khích: "Thế nào, chân run?"
[ ha, cái , cái dở! ]
[ ngươi tưởng rằng vẫn còn như lúc trong cung dám động tới ngươi ? ]
[ hôm nay lão tử đánh ngươi kêu cha gọi , lão tử theo họ ngươi! ]
Tạ Khuynh xưa nay là , mượn lực cánh cửa bật lên. Không cho Cao Tấn chút thời gian chuẩn , từng chiêu xuất thủ.
"Thật sự động thủ a? Mưu sát phu?" Cao Tấn kinh hô né tránh.
Tạ Khuynh nghiến răng nghiến lợi: "Mưu con ngươi phu! Ta nhịn ngươi lâu lắm !"
Cao Tấn Tạ Khuynh dữ, động thủ sẽ nhẹ tay, tránh cho ***** đất đánh tơi bời hoa lá còn mặt mũi, dám chậm trễ, gặp chiêu phá chiêu.
Hai ở trong phòng đánh một trận, đem đồ đạc bày trí bên trong đánh thất linh bát lạc, gãy chân bàn, vỡ bình hoa, khung giường hoa cúc lê mới đổi bao lâu cũng Tạ Khuynh một chân đạp gãy, màn rơi đầy đất.
Tạ Khuynh cảm thấy trong phòng thi triển , cứ thế chuyển chiến trường ngoài phòng.
Hậu viện một ai, đều cây trâm ngọc của Tạ Khuynh dọa chạy, hậu viện lớn như vặn để nàng đánh một trận thống khoái.
Động tĩnh trong viện vang trời, tiền viện cách một loạt nhà ngói mà cũng .
Hạ nhân dám thật sự bước hậu viện, nhưng cũng ảnh hưởng việc bọn họ vây quanh đại môn thông về hướng hậu viện vây xem.