[ lão tử đây là da ,   da dê, da heo, da chó! ]
[ con  nó! Chó mà  ngươi thoa kiểu đó nó còn  nhảy dựng lên cắn ngươi! ]
Cao Tấn bình tĩnh tự nhiên  nữa đem dược cao bôi ở vết thương nghiêm trọng nhất.
"Oa aaaaaaaaaaaaaaaaaa -- "
Tiếng kêu thảm thiết truyền  tẩm điện,   thương tâm,   rơi lệ.
Ngược  Khương ma ma lau khô nước mắt, cõi lòng đầy mong đợi ngó  ánh đèn bên trong tẩm điện, âm thầm tán thưởng:
Nương nương rốt cục thông suốt!
Đúng, chính là rên như !
Đừng chỉ rên cho   để tâm  đau, cũng cần  rên cho Bệ hạ , để Bệ hạ đau lòng ơi là đau lòng thì mới !
Ước chừng nửa canh giờ trôi qua, tiếng kêu thảm thiết rốt cục dừng , hai cái đùi của Tạ Khuynh quấn năng vải xong cuối cùng   khép .
Thảm hề hề tự kỷ  , một cái qυầи ɭóŧ từ  trời giáng xuống, đậu lên đầu của nàng, Tạ Khuynh đem quần từ  đầu giật xuống, giận dữ  , đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của Cao Tấn  xám xịt  xuống.
Cao Tấn bò lên giường, nhấc chân đá nhẹ lên hông Tạ Khuynh hai cái, Tạ Khuynh  thể nhịn  nữa:
"Bệ hạ, ngài còn   cái gì nữa!"
Cao Tấn ở  cao  xuống thấy đôi mắt đỏ như con thỏ của nàng, giống như    chà đạp, tâm tình thật , lãnh khốc vô tình chỉ chỉ bên ngoài giường:
"Đi , trẫm ngủ bên trong."
Tạ Khuynh: . . .
[ a a a a a a,   thật đáng ghét! ! ! ]
[ con  nó chứ đời   tạo cái nghiệt gì, đời   nếm trải nhân gian khổ ải! ]
Mặc dù trong lòng oán giận,   đổi chỗ cho , nhưng hiện thực bất lực, Tạ Khuynh đành lăn hai vòng, lăn  tận cùng mép giường,  dùng hành động phản nghịch biểu thị  cách  càng xa càng .
Cao Tấn  để ý tới nàng,  xuống, đắp kín mền, hít sâu một , thoải mái dễ chịu nhắm hai mắt , chuẩn   ngủ.
Mà Tạ Khuynh phản nghịch qua  cuối cùng  chịu nổi lạnh, nhanh như chớp lăn về nửa vòng,  đó vén một góc chăn, lăn nốt nửa vòng còn .
Thậm chí bởi vì cảm nhận  nguồn nhiệt, còn đặc biệt dán    trong.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thanh-thuong-nghe-thay-tieng-long-cua-ta/chuong-38-thanh-thuong-nghe-thay-tieng-long-cua-ta.html.]
Bản  cũng cảm thấy  chút  hổ, vì hóa giải bối rối của , Tạ Khuynh dứt khoát hoặc là  ,   thì cho xong, đem cánh tay vươn tới ôm lấy ***** Cao Tấn, xuất  sách giáo khoa các chiêu nam nhân yêu nhất do Khương ma ma dạy, trích lấy một câu chịu thua đầy nũng nịu:
Mê Truyện Dịch
"Bệ hạ thật xấu ~ "
[ phát chút ỏn ẻn, vung chút kiều nhược *****̃ng sẽ  mất miếng thịt nào. ]
[  xài chiêu  đánh mà thắng thôi! ]
[ đây là binh pháp, chứ    yếu! ! ]
Cao Tấn: . . .
Sau ba bốn ngày  Khương ma ma chăm bẵm từng miếng cơm miếng thuốc, phần bụng của Tạ Khuynh lành   mờ dần. Sau bảy tám ngày, vết thương  đùi cũng kết vảy.
Thẳng đến khi  thể Tạ Khuynh khôi phục, Khương ma ma mới miễn cưỡng đồng ý cho nàng  ngoài dạo một chút.
Thời gian dưỡng thương, trong đầu Tạ Khuynh nhớ nhất chính là con tiểu hắc mã . Không  Thuần mã tư chữa thương cho nó  .
Vì lẽ đó,  khi Tạ Khuynh   cửa chuyện thứ nhất chính là  Thuần mã tư  nó.
Quý phi giá lâm,  bộ Thuần mã tư đều nghiêm chỉnh đón tiếp.
Cát Trùng  đầu Thuần mã tư, coi như  trọng thương, cũng  tự   mặt nghênh đón Quý phi.
Tạ Khuynh vội vã  ngựa,    nhiều với , trực tiếp kêu  dẫn  tới chuồng ngựa.
Vật hiếm thì quý, hai con Hãn Huyết Bảo Mã  nuôi dưỡng chung với ngựa Trung Nguyên, chúng nó  ở phòng đơn, đãi ngộ  cao.
Lúc Cát Trùng dẫn Tạ Khuynh đến chuồng của Hãn Huyết Bảo Mã, vị Thuần mã sư  Hồi Hột  ngã  cũng đang ở đó. Hắn mặt mũi bầm dập, đầu quấn vải, cánh tay treo cố định  ngực, quải trượng đặt cạnh chuồng ngựa, cái tay lành lặn thì cầm cỏ khô cho ngựa ăn.
Tạ Khuynh   dò xét từ đầu tới chân, trong lòng cảm thán: Đều như   còn tới thăm ngựa, thật là một kẻ yêu ngựa.
Tạ Khuynh tương đối  hảo cảm với những  yêu ngựa, cho nên   mỉm , vị Thuần mã sư    Tạ Khuynh là ai, Cát Trùng ở bên cạnh  dấu tay với :
"Đây là Quý phi nương nương của triều , còn  quỳ xuống."
Tên cuồng ngựa  nghệch mặt  Cát Trùng,  mới đến Trung Nguyên một tháng, nhiều nhất chỉ hiểu mấy từ ngắn gọn đơn giản như ' ăn ', bình thường   ngoài đều mang theo  phiên dịch, hôm nay   mang, nên chả hiểu Cát Trùng  gì.
"Ôi chao, quỳ xuống! Quỳ! Đây là nương nương —— "
Cát Trùng căn cứ  định luật 'Chỉ cần   thật lớn ngươi nhất định sẽ hiểu', rống lên với tên cuồng ngựa , Tạ Khuynh   mà màng nhĩ và da đầu đều run lên.