" thực hiện những điều  cần một quá trình  dài,   bất luận  nào chờ , cho nên chúng   thích hợp. Phù đại nhân  mở rộng cửa lòng, vẫn nên tìm  khác ."
Phù Diên Đông lẳng lặng  Tạ Nhiễm kể chuyện của nàng, vô cùng kinh ngạc vì loại chuyện 'đào hôn bỏ trốn' mà nàng cũng dám kể  ,  chút che giấu nào.
Bất quá, điều  cũng chứng minh, nàng quyết tâm   dính dáng gì tới  nữa.
Phù Diên Đông :
"Ta cảm thấy ngươi   đổi nhiều."
Tạ Nhiễm  phủ nhận:
"Trải qua sóng gió, con  sẽ  đổi. Không   xúc động nhất thời mà   những lời ,   bao giờ thanh tỉnh như lúc  cả."
Phù Diên Đông  chằm chằm Tạ Nhiễm một lát, đột nhiên :
"Ngươi  dáng vẻ ngươi  chuyện hiện giờ giống ai ?"
Tạ Nhiễm nhướng mày hỏi:
Mê Truyện Dịch
"Đừng  là  trong lòng của ngươi nha?"
Phù Diên Đông bật , lắc đầu :
"Hoàng hậu nương nương."
Tạ Nhiễm thở phào, :
"À, dáng vẻ của  và trưởng tỷ vốn  giống , còn cần ngươi   ?"
Phù Diên Đông :
"Trước  dù ngũ quan hai  giống  thì khí chất vẫn khác biệt  . Ngươi là tiểu gia bích ngọc, chim tước trong lồng. Còn nàng  là... Bụi cỏ giang hồ.  bây giờ  , chim tước ngươi đây  sổ lồng,  vẻ  bay ."
Tạ Nhiễm  Phù Diên Đông miêu tả mà cảm mạo, khinh thường lườm  một cái:
"Thôi , ngươi mới là chim tước."
Phù Diên Đông  cãi , mà chắp tay thi lễ với Tạ Nhiễm:
"Vậy Phù mỗ chúc Tạ nhị cô nương từ đây núi cao biển rộng, tiêu d.a.o dân gian."
Tạ Nhiễm đáp lễ, hai    . Đến giờ phút  hòn đá treo trong lòng Phù Diên Đông rốt cuộc cũng rơi xuống đất.
Thì     mở rộng cửa lòng chỉ là giả vờ thôi, nếu là thật, vì   khác từ chối  khiến  thoải mái như thế.
Lúc bước  khỏi Trấn quốc Tướng quân phủ, Phù Diên Đông nhịn   lấy dây ngũ sắc trong túi treo bên hông , ngắm  chân trời:
Nhị nương,  lẽ   quên  nàng.
Chưa quên thì  cần quên nữa.
Cuộc đời  thật hiếm  một  khiến  nhớ mãi  quên, nếu   thể quên ,  thì giữ  trong lòng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thanh-thuong-nghe-thay-tieng-long-cua-ta/chuong-453-thanh-thuong-nghe-thay-tieng-long-cua-ta.html.]
Mà  khi  quên   trong lòng,   nên tiếp xúc nhiều với  khác. Nếu   Tạ nhị cô nương cảnh tỉnh, Phù Diên Đông  mơ hồ ở bên nàng. Đợi    phát hiện  căn bản  thể quên  Nhụy Nương, dù là   Tạ nhị cô nương đều  vui vẻ nổi.
Giống như bây giờ thật .
Không chỉ Tạ Nhiễm tỉnh ngộ,  cũng tỉnh ngộ .
Tháng ba của năm mới.
Khoảng thời gian  Tạ Nhiễm cưỡi ngựa  hẳn lên, thường xuyên  cung cho Tạ Khuynh nghiệm chứng.
Hôm nay cũng thế,  khi hai  chạy một vòng  trại nuôi ngựa, Tạ Nhiễm  Tạ Khuynh cực lực tán thưởng.
Lúc chạy xong nghỉ ngơi uống nước, Tạ Nhiễm  với Tạ Khuynh rằng    biên quan sống một thời gian, Tạ Khuynh khiếp sợ:
"Ngươi   biên quan ở?"
Tạ Nhiễm  biểu cảm của Tạ Khuynh,  nhịn   hỏi:
"Lạ lắm ? Tỷ  ở biên quan hai mươi năm, đến phiên    thể ?"
"Không   ." Tạ Khuynh xua tay:
"Đương nhiên ngươi  thể .  mà vì ?"
Tạ Nhiễm đáp:
"Nói như thế nào đây... Phủ Tướng quân bây giờ chỉ còn  , nương ở từ đường, cha ở biên quan, tỷ ở trong cung, cái tên tiểu tử Tạ đạc  c.h.ế.t ở bên ngoài, mấy ngày liền  về nhà là chuyện thường."
Tạ Khuynh ngẫm  thấy cũng đúng, :
"Nếu ngươi   ở một  thì  cung ở cùng  ."
"Ở cùng tỷ?" Tạ Nhiễm ghét bỏ lắc đầu, 'thứ cho kẻ bất tài' với đề nghị của Tạ Khuynh:
"Ta  thèm ! Mỗi   cung tìm tỷ, Bệ hạ đều dùng ánh mắt âm trầm  . Nếu  ở  trong cung ngài  còn  gϊếŧ  luôn ."
"Nói hưu  vượn! Hắn  gì nhỏ nhen đến mức đó?"
Mặc dù  đôi lúc Cao Tấn  dính , Tạ Nhiễm tiến cung, cả ngày của Tạ Khuynh cơ bản đều dùng để bồi nàng, nhưng  cũng  thống hận đến mức gϊếŧ .
Còn Tạ Nhiễm thì dường như trời sinh  sợ Cao Tấn, mười phần tin tưởng  phán đoán của :
"Chắc chắn ! Tỷ  thấy , ánh mắt Bệ hạ   vô cùng *****, là cái kiểu nghiến răng nghiến lợi. Chỉ giả bộ hiền lành  mặt tỷ thôi..."
Tạ Nhiễm cảm thấy nhất định   những gì   cho trưởng tỷ ,   là châm ngòi ly gián, mà là  để trưởng tỷ hiểu rõ Bệ hạ hơn một chút.
Tạ Khuynh    lưng Tạ Nhiễm, họ nhẹ một cái giải thích  Cao Tấn:
"Không . Khẳng định là ngươi hiểu lầm . Hắn là một, một    ."
Nói xong còn chớp chớp mắt với Tạ Nhiễm. Ai ngờ Tạ Nhiễm  xong khó mà chấp nhận, kích động phản bác:
"Chỉ  một  tỷ cảm thấy ngài  là     thôi. Năm đó đăng cơ, tỷ   ngài  gϊếŧ bao nhiêu  ở kinh thành ? Quãng thời gian đó  ai dám bước chân khỏi cửa,    cửa cung treo t.h.i t.h.ể như treo thịt khô ."