[ cho thể diện mà  cần! ]
[   tự  tới cửa, ngươi còn  thế nào? ]
[  mặt nhiều  như  gạt tay của ! ]
[   cần mặt mũi a? ]
[ ! Ngươi dám đem  cự tuyệt ở ngoài cửa,  liền dám ở ngoài cửa chờ! ]
[  bản lĩnh ngươi cũng đừng  , xem ai hơn ai! ]
Tạ Khuynh tức giận  tiếp tục  xuống bậc thang bên ngoài Minh Trạch cung,nàng từ  đến nay bạo dạn,   gì  dám,   gì ngượng ngùng.
Thanh âm Cao Tấn từ trong trong chính điện truyền đến:
"Đừng ở bên ngoài mất mặt  hổ, tiến !"
Lời  của    chủ ngữ, nhưng trong ngoài Minh Trạch cung, ai cũng  đang   nào.
Tạ Khuynh tự nhiên cũng  thấy.
[ chê  mất mặt? ]
[   mặt mũi gì mà mất? ]
[ ha, mất cũng là mặt ngươi cùng mặt Tạ Viễn Thần    ! ]
Nghĩ như , chẳng qua Tạ Khuynh cũng   đầu gỗ, so với ở bên ngoài gió lạnh, đương nhiên vẫn là trong điện tương đối ấm áp,  gì vì sinh khí mà để cho  chịu tội .
Tạ Khuynh  nhanh liền tự thuyết phục chính , lui một bước trời cao biển rộng nha.
Vỗ vỗ tro bụi dính  , Tạ Khuynh  sự nghênh đón của Vạn công công   chính điện.
Cao Tấn   phê tấu chương, mà là đang ở trong thư phòng phía nam,   thẳng tắp như tùng  kệ sách,    cái gì.
Mê Truyện Dịch
Từ   Cao Tấn kêu Tạ Khuynh  tấu chương, nàng đối với sách liền sinh  tâm lý chán ghét, sợ Cao Tấn tiện tay rút  một bản cổ tịch đến đàm luận với nàng.
Vạn công công coi là Tạ Khuynh   Cao Tấn ở nơi đó, đặc biệt tiến lên nhắc nhở:
"Nương nương, Bệ hạ ở nam thư phòng đó."
Không  cách, Tạ Khuynh đành  kiên trì  qua.
Xốc lên rèm châu phát  tiếng động, Cao Tấn  thấy  đầu  nàng một cái,   gì,    tiếp tục lật sách trong tay .
[ cẩu hoàng đế! Bụng  hẹp hòi! ]
[ phi! ]
Tạ Khuynh trong lòng giận mắng, Cao Tấn    thể nhịn  nữa, khép sách  nghĩ   trách cứ hai câu, ai  bỗng nhiên   từ phía  lưng ôm lấy, hai cánh tay trắng nõn vòng qua eo của , giai   bụng, thanh âm mềm mụp từ phía  truyền đến:
"Bệ hạ, thần   sai."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thanh-thuong-nghe-thay-tieng-long-cua-ta/chuong-74-thanh-thuong-nghe-thay-tieng-long-cua-ta.html.]
Ngắn gọn một câu, tính tình  bạo khởi của Cao Tấn thế mà liền nguôi.
Biết rõ nữ nhân  trong ngoài  đồng nhất,  mà  hết   tới  khác còn ăn bộ dáng .
Sờ hai cái lên cánh tay bóng loáng non mịn của nàng,   nữa gạt tay nàng xuống, cầm sách   giường êm trong thư phòng, một bên lật sách, một bên giống như vô tình :
"Quý phi hãy tự trọng."
Tạ Khuynh nội tâm cuồng bạo, nếu như ý niệm  thể đánh , cái đầu chó của cẩu hoàng đế hiện tại   nàng đánh cho bung bét.
"Thần  với Bệ hạ mà còn  cái gì tự trọng, Bệ hạ, để thần  đút ngài ăn trái cây nha."
Tạ Khuynh điều chỉnh tâm tính, tới bên cạnh Cao Tấn,  sát rạt  , từ trong mâm trái cây lấy một quả nho đút cho .
Nho dừng  bên miệng Cao Tấn đợi một hồi,  mới miễn cưỡng há miệng cắn , ánh mắt   Tạ Khuynh chút nào, vẫn ăn nho.
Nho  vỏ  hạt,    nhổ, một bàn tay nhỏ dài trắng nõn liền chủ động đợi bên môi , để Cao Tấn nhổ vỏ và hạt nho lên.
Cao Tấn   khách khí với nàng, trực tiếp nhổ .
Tạ Khuynh bán một  ngoan ngoãn, thấy    cự tuyệt, liền đem đầu gối lên vai Cao Tấn, nhu nhu :
"Bệ hạ còn sinh khí với thần  ?"
Cao Tấn xem hết một trang sách, lật đến trang kế tiếp, lành lạnh đáp trở về câu:
"Trẫm   dám sinh khí với Quý phi. Quý phi  bao nhiêu lợi hại a."
[ cẩu hoàng đế âm dương quái khí ai đó hả. ]
[  xong  ? ]
"Bệ hạ đừng  như , thần  đêm qua liền hối hận, hối tiếc suốt cả đêm, đều  dám chợp mắt." Tạ Khuynh .
Cao Tấn  hừ lạnh một tiếng: "Phải ? Trẫm đêm qua ngủ cách vách ngươi, thế nhưng  tiếng ngáy của ngươi cả một đêm, thấy thế nào cũng  giống dáng vẻ hối hận  thể chợp mắt a."
[ ai nha, cẩu hoàng đế so đo nhiều như . ]
[  cũng chỉ  cho suông thôi mà. ]
[ ngươi  một chút  ,  còn xem là thật! ]
[ chẳng lẽ  đến xin ,   với ngươi đêm qua  khi đuổi ngươi  ngoài,  ngủ  ngon  thơm hả. ]
"Bệ hạ gạt , thần  xưa nay  ngáy." Tạ Khuynh .
Nàng     ngủ  ngáy  , nhưng  chắc loại thời điểm  đánh c.h.ế.t cũng   thừa nhận.
"Nếu ngài thật  thấy  thanh âm gì, cũng chỉ  thể là thần  buồn nát tim đứt ruột ."
Cao Tấn: . . .